Phù Dung Sẽ Mãi Không Tàn

Chương 40: Tôi sẽ không lấy chồng




Cả hai giật mình quay lại thì thấy Hoàng Quân đang hầm hầm đi tới. Kim Phúc vô cùng khó chịu, bèn ôm chặt Phù Dung lại luôn. Cũng không phải lần đầu Hoàng Quân bắt gặp Kim Phúc ôm Phù Dung, nhưng cô không bài xích lại là lần đầu tiên.

Phù Dung tìm cớ rời khỏi nhà, Hoàng Quân biết là cô đang tránh hắn. Hắn biết cô chỉ đi lòng vòng đâu đó, đợi hắn ra về rồi cô sẽ về. Nên hắn và Minh Khanh chỉ ngồi trò chuyện với cha Phù Dung một lúc rồi ra về. Hắn bèn chạy lòng vòng vừa tìm cô nhưng khi đến nơi này, hắn lại thấy hai bóng dáng quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, đang đứng dựa lan can bảo vệ bên hồ ngắm cảnh. Kim Phúc còn choàng vai ôm Phù Dung vào lòng nữa, hắn cũng không nhìn thấy cô có phản ứng gì. Hoàng Quân rất tức giận, vội dừng xe lại bước đến hai người họ.

Hoàng Quân không chần chừ, chẳng nói chẳng rằng liền đưa tay kéo Phù Dung ra khỏi người Kim Phúc. Tuy nhiên, Kim Phúc thừa biết Hoàng Quân sẽ hành động như vậy, nên đã ôm chặt cô rồi, Hoàng Quân đâu dễ gì kéo ra được. Thế là, hai người cùng ôm cô nhìn nhau với ánh mắt đầy địch ý.

Phù Dung khóc không ra nước mắt. Sao cô lại xui xẻo thế này chứ? Hai người có thể như người khác bước ra đánh người sống ta chết không? Chứ như thế này người chết sẽ là cô đó? Hu hu.. Cô phải làm sao mà thoát đây?

Phù Dung nhăn mày nói:

- Hai người làm ơn buông tôi ra..

- Không buông!

Cả hai không hẹn mà cùng nói lên một lúc. Lại càng siết mạnh cô hơn làm cô đau vô cùng. Cô vừa đau lại vừa tức giận, vùng vẫy cũng không được. Đột nhiên, cô nghĩ ra một cách, bèn hô lên:

- A.. Cha ơi! Con đang ở đây..

Hai người Hoàng Quân và Kim Phúc nghe cô gọi như vậy, hoảng sợ lập tức bỏ tay ra cùng một lúc. Phù Dung nhân cơ hội vụt chạy tránh thật xa hai người họ. Hai người cũng lên tiếng cùng một lúc:

- Dung! Em gạt anh!

- Dung! Dung gạt mình!

Hai người lại trừng mắt lẫn nhau đầy địch ý.

Phù Dung thở phì phì, tức giận chỉ vào hai người nói:



- Hừ.. không nói như vậy hai người chịu bỏ tôi ra sao? Hai người có biết cảm giác sắp bị phân thành hai nửa là như thế nào không hả? Tôi nói cho hai người biết. Kiếp này tôi.. sẽ.. không.. lấy.. chồng. Hai người có muốn cưới vợ hay tìm người yêu thì tìm đối tượng khác đi. Hứ..

Nói rồi, Phù Dung lập tức đút chìa khóa vào xe, đề ga vọt chạy mất dạng, thậm chí quên luôn đội mũ bảo hiểm. Cũng may, không có giao thông nếu không chắc cô mệt.

Còn hai người Kim Phúc và Hoàng Quân thì trừng nhau một cái rồi mạnh ai nấy về.

Nhưng họ không biết, ở một chỗ khuất, Minh Khanh nhìn thấy cảnh tượng đó thì nhíu nhíu mày cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

* * *

Mấy hôm sau, Phù Dung đang trên đường đi học về thì bất ngờ xe bị bể bánh. Cô phải dắt bộ khoảng 10 phút mới có tiệm sửa xe. Nhưng mà, trong tiệm lại rất đông, đành phải vào quán nước cạnh bên ngồi chờ. Bất ngờ, có một người đến bên cạnh và nói:

- Tôi có thể ngồi ở đây chứ?

Phù Dung nhìn thấy người nọ thì giật thốt người, định lắc đầu bảo người nọ hãy ngồi bàn khác. Nhưng anh ta đã nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống và gọi một chai nước rồi.

"Minh Khanh? Tại sao anh ta lại có mặt ở đây?" Phù Dung hỏi thầm trong lòng.

Minh Khanh có thể nhìn ra thái độ không chào đón của cô, nhưng anh ta vẫn cứ ngồi ở đây và đối diện với cô. Vì em trai yêu quý của anh ta, anh ta đành phải mặt nóng mà dán mông lạnh vậy. Minh Khanh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:

- Có phải cô rất ngạc nhiên vì sao tôi có mặt ở đây đúng không?

Phù Dung không đáp, cũng không gật đầu nhưng ánh mắt nhìn vào anh ta cũng đã biểu hiện rõ, thay cho lời muốn nói. Minh Khanh nói tiếp:

- Nếu tôi nói là tình cờ thì chắc chắn chính là nói dối. Tôi đã theo dõi cô đấy!

Phù Dung nghe thế có phần khó chịu, hơi tức giận trầm giọng hỏi:



- Tại sao?

Minh Khanh thản nhiên đáp:

- Bởi vì Hoàng Quân! Nó rất là yêu cô..

Phù Dung cắt lời:

- Chỉ vì vậy mà anh bỏ công ăn việc làm theo dõi tôi mấy ngày nay, hòng tìm cơ hội ngồi nói chuyện với tôi. Để tôi có thể thay đổi chủ ý mà đồng ý làm vợ Hoàng Quân?

Minh Khanh nhướng mày. Gật đầu đáp:

- Đúng là vậy!

- Ha..

Phù Dung cười khẩy một cái, trong lòng tự giễu. Thật đúng là trêu ngươi! Kẻ cô từng yêu tha thiết, từng gọi là chồng nhưng lại nhẫn tâm đem bán cô cho kẻ khác để đổi lấy danh vọng bất chấp lúc đó cô đang mang thai con của anh ta. Vậy mà kiếp này lại ngồi đây muốn cô làm vợ em trai của anh ta. Kiếp trước làm vợ, kiếp này làm em dâu sao? Không bao giờ! Phù Dung mai mỉa nói:

- Anh đối tốt với em trai mình quá nhỉ? Nhưng sao vợ con anh anh không đối xử tốt như vậy đi?

Minh Khanh chợt khựng lại, tưởng là có lẽ Hoàng Quân có kể về chuyện của anh ta cho cô nghe, cho nên anh ta cũng thẳng thắn nói:

- Vợ cũng chỉ là người ngoài. Ly hôn rồi thì chẳng còn quan hệ gì nữa. Nhưng em ruột thì không.

Con người Minh Khanh chính là như vậy. Đối với anh ta tình thân ruột thịt mới quan trọng, còn vợ chồng, nói trắng ra cũng chỉ là một quan hệ tạm bợ mà thôi.

Phù Dung cũng biết do mình quá kích động mà lỡ lời nên cũng không nói gì thêm. Cô không ngờ đã trải qua một kiếp mà khi đối diện với anh ta cô vẫn còn xúc động như vậy. Nhưng cũng không thể trách cô được, đã từng yêu, đã từng là vợ chồng, còn từng mang thai với anh ta nữa. Bảo cô quên ngay thì làm sao có thể quên ngay được. Có chăng chỉ là cô rất hận anh ta thôi. Chỉ là hận thì đã làm sao, cô cũng không có khả năng trả thù. Hơn nữa, cô cũng không muốn trả thù. Bởi vì cô luyến tiếc sự bình yên hạnh phúc của hiện tại. Cô yêu gia đình mình, yêu người thân mình. Cô sẽ không dại mà hy sinh tất cả để báo thù, rồi kết quả cho dù báo được thù thì cô sẽ phải mất tất cả.