Phù Dung không ngờ mình không chết, hơn nữa lại xuyên vào một cơ thể của một cô gái khác có cái tên giống với mình. Chỉ khác là cô gái này rất xấu xí, lại cũng chỉ là một học sinh cấp 3. Có điều cô gái này có một gia đình đầy đủ, có cha mẹ và một đứa em trai. Tuy rằng xấu xí nhưng cũng được cả nhà vô cùng thương yêu.
Nhà Phù Dung tuy thuộc thị trấn nhưng cũng là vùng nông thôn. Gia đình vẫn là nông dân chính gốc. Cũng có thể coi là đủ ăn đủ mặc chứ không khá giả gì. Ngày ngày cha mẹ Phù Dung đều ra đồng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, để có tiền lo cho hai đứa con ăn học. Em trai của Phù Dung năm nay cũng đã 14 tuổi rồi.
Theo ký ức của nguyên chủ thì dù nhà có ruộng đất nhưng cô ấy chẳng bao giờ ra ruộng cả, suốt ngày chỉ trốn trong nhà ngay cả ra đường cũng không, trừ thời gian đến trường. Nhưng vào lớp rồi thì cô ấy cũng ngồi lì trong đó, ra chơi cũng hiếm khi ra khỏi lớp. Bạn học trong lớp, ngoài đứa ngồi cạnh cô ấy ra thì cô ấy cũng ít tiếp xúc với ai. Bởi vì chúng hay trêu chọc hoặc cười nhạo sau lưng cô ấy. Cũng như lúc này vậy, từng tiếng cười nhạo cứ không ngừng vang vọng xung quanh:
- Ha ha ha.. quỷ dạ xoa..
Có điều, chúng chỉ có thể cười nhạo sau lưng thôi chứ không dám ở trước mặt ức hiếp, bắt nạt đâu. Bởi vì sao? Bởi chỉ cần chúng chạm nhẹ vào Phù Dung thôi là cô ấy sẽ ngất xỉu liền. Mà khi Phù Dung ngất xỉu thì cha mẹ Phù Dung sẽ làm rất lớn chuyện. Dù Phù Dung có xấu thì cũng là con gái cưng của họ nha. Ai mang họa thì biết.
Từ nhỏ Phù Dung đã rất yếu ớt, chỉ cần té ngã hay va đập mạnh thì lặp tức xỉu ngay. Đây một phần là do tâm bệnh tự ti mặc cảm của nguyên chủ. Mà bị người ta trêu chọc xấu này xấu nọ thì sao không mặc cảm cho được. Và cũng vì vậy mà cô ấy ăn uống cũng rất ít, khiến cho cơ thể gầy còm, chậm phát triển, má cũng bị hóp, làm càng xấu thêm.
Có lẽ do cơ thể quá yếu ớt nên chỉ mắc một trận mưa đã sốt cao một trận, dù được cha mẹ chăm lo chu đáo nhưng cô ấy cũng không qua khỏi, tiện nghi cho Phù Dung xuyên vào tiếp nhận thân thể này.
Và bây giờ Phù Dung tự ti, mặc cảm cũng đã không còn nữa. Xấu thì đã sao? Còn đẹp có gì tốt. Nếu kiếp trước Phù Dung không đẹp thì liệu cô có gặp người chồng đốn mạt, gặp tên biến thái khốn kiếp, phải rơi vào bước đường cùng mà chọn lấy cái chết không? Chắc chắn sẽ không? Nếu Phù Dung không đẹp thì cuộc sống của cô chắc vẫn bình bình an an mà vượt qua cả đời, không bị ai ganh ghét vì bản thân đẹp hơn họ, cũng không có ai theo đuổi. Nhưng mà có lẽ cuộc sống đó đối với Phù Dung bây giờ mới chính là thiên đường. Cũng nên cảm ơn ông trời đã một lần nữa cho cô cơ hội.
Phù Dung đã tiếp nhận thân thể này rồi thì cô cũng phải có trách nhiệm giúp nó khỏe mạnh mới được.
Cho nên, ngày nào Phù Dung cũng dậy sớm, ra sân tập thể dục để tăng sức khỏe. Tối đến cũng tập thể dục một hồi mới vào tắm rửa leo lên giường ngủ. Phù Dung cố gắng ăn uống ngủ nghỉ điều độ. Cho đến hai tháng sau đó:
- Oa.. 41kg! Sắp thành công rồi!
Phù Dung vui mừng hô lên. Em trai Phù Dung là Thanh Nhàn, nghe cô reo vui, cũng tò mò hỏi:
- Sắp thành công cái gì vậy chị hai?
Phù Dung tươi cười:
- Chị hai tăng được 41kg rồi.
Bốn mươi mốt ký, tuy cũng còn ốm nhưng mặt cũng đã không còn cóp như trước nữa rồi. Cơ thể cũng đã khoẻ mạnh hơn nhiều.
Nhìn thấy Phù Dung cười, cậu bé cũng cười theo. Trong lòng cậu nghĩ, từ lúc Phù Dung mắc một trận bệnh nặng, sau khi hết rồi thì thấy cô cười nhiều hẳn. Lúc nói chuyện với cậu cũng không còn cáu gắt như xưa, ngược lại, trở nên dịu dàng thân thiết hơn. Làm cậu bé vô cùng vui vẻ. Cậu cũng tươi cười rạng rỡ:
- Chúc mừng chị hai!
Hai chị em cùng tươi cười dưới ánh nắng ban mai ấm áp. Đời trước, Phù Dung là một đứa trẻ mồ côi, thiếu khuyết tình cảm gia đình. Nhưng kiếp này, cô đã có được. Và cô cũng đã biết, cái gì mới quan trọng với mình nhất. Không phải sắc đẹp, không phải tiền tài, không phải tình yêu nam nữ mà chính là tình thân gia đình. Chỉ có cha mẹ, anh em người thân ruột thịt mới không bao giờ bỏ rơi mình.
Cũng đã đến giờ chuẩn bị đi học. Phù Dung và Thanh Nhàn bèn vào nhà thay đồ, xách cặp đi học.
Trường cấp hai và trường cấp ba của huyện cũng cách nhà Phù Dung không xa lắm, lại nằm cạnh nhau, đi bộ chừng 20 phút là tới. Phù Dung và Thanh Nhàn cũng có thể đi xe đạp. Nhưng Phù Dung không thích, cô thích đi bộ.
Phù Dung muốn cảm nhận cái không khí vui vẻ của thời cấp sách đến trường. Kiếp trước, Phù Dung là cô nhi, lại ở trên thành phố, nên thời còn đi học cũng không có kỷ niệm nào vui.
Nhưng ở đây thì lại khác. Ngày ngày, sáng ra, đi trên con đường quê mát mẻ, rợp bóng cây che mát, lâu lâu còn nghe tiếng chim hót líu lo, Phù Dung cảm giác tâm hồn mình vô cùng bình an hạnh phúc. Nhìn những tia nắng buổi sớm nhàn nhạt chiếu xuyên qua những kẽ lá, in bóng lên chiếc áo trắng của Thanh Nhàn đang tung tăng đi phía trước. Lâu lâu nó còn nhảy lên chụp một chiếc lá trên cành cây cao, chẳng để làm gì cả chỉ là nó thích như vậy thôi. Sau đó lại quay lại nhìn Phù Dung cười ngây thơ hí hửng. Phù Dung cũng nở nụ cười với Thanh Nhàn. Thật không ngờ cậu em trai này lại đáng yêu như vậy. Đúng là có người thân mới hạnh phúc làm sao. Cái hạnh phúc mà kiếp trước Phù Dung hằng mơ ước.
Kiếp này, Phù Dung chỉ mông một điều. Cô sẽ không trở thành đóa Phù Dung tuy đẹp nhưng lại mỏng manh mau tàn nữa.
Phù Dung sớm nở tối tàn
Nhân sinh một kiếp chỉ trong một ngày.