Trans: Caramel
Anh đi ra ngoài khoảng chừng hai, ba tiếng, lúc trở về cũng không quên mang theo thuốc mỡ, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, nắm lấy mắt cá chân đang bị ứ máu của cô.
Động tác dịu dàng lại bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên kể cô nghe những gì mình đã làm.
“Lãnh đạo phụ trách chuyện của mẹ em nói muốn mời tôi một bữa cơm.”
Anh chỉ giải thích một câu như thế, sau đó không nói thêm gì nữa. Mọi chuyện cuối cùng sẽ giải quyết ra sao, tìm ra lợi thế gì, hết thảy đều không hề nhắc đến: “Giữa trưa muốn ăn gì? Tối nay đưa em về nhà.”
Chuyện này làm cho người ta cảm thấy một cảm giác quỷ dị.
Anh tra tấn cô, lăng nhục cô, đối xử với cô vô cùng tàn nhẫn, trên vùng u cốc bí ẩn vẫn còn sót lại chữ ký xấu xa của anh. Nhưng anh không làm gì hết, hầu như không có lỗi gì ngoại trừ việc quá vô liêm sỉ trong chuyện chăn gối, vô cùng đáng sợ, nhưng cố tình lại khiến người ta cảm thấy có thể tin tưởng.
Ngón chân Chu Từ hơi cuộn tròn, lòng bàn chân bị anh nắm lại, yếu yếu mạnh mạnh mà ấn xuống. Lòng bàn tay ấm áp, các đốt ngón tay sờ sờ ngay vết hằn nơi mắt cá chân, thoa một lớp thuốc mỡ trên bầu ngực trắng.
Sau đó ngón tay dần dần hướng lên trên, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
“Shzz…”
Bắp đùi cô mềm mịn, xanh xanh tím tím, da thịt non nớt, huyệt thịt thê thảm muốn nhảy ra ngoài, liên tục chảy ra dâm thủy.
Lúc ngón tay anh chạm vào, cô theo bản năng co lại một chút, Tiết Kiệu cười nhạo cô: “Tôi cũng không phải súc sinh.”
Ánh mắt cô đáng thương, lúc nhìn thấy anh, đôi chân cong lại nhưng vẫn mở ra. Người đàn ông bị nhìn thì cười ra tiếng, lau khô rửa tay, thay đổi thuốc mỡ mới, nâng mông cô lên nhẹ nhàng thoa thuốc.
Ngón tay thon gầy đi vào trong, có chút tiếng nước nhẹ nhàng phát ra.
Hai má của cô ửng hồng, bàn tay nắm chặt lấy khăn trải giường, ngửa chiếc cổ nhỏ lên thở hổn hển. Thoa xong phía trước lại nhào nặn phía sau, quỳ gối vểnh mông lên trên tấm khăn trải giường nhăn nhúm, lúc ngón tay anh luồn vào trong thì eo thon phập phồng lên xuống, sống lưng nhấp nhô như sóng gợn.
Cuối cùng, cô run rẩy té ngã lên chiếc khăn trải giường, trong lòng bàn tay người đàn ông có chút dâm thủy trong suốt tiết ra.
Anh chính là súc sinh thích trêu chọc người khác.
Ánh nắng sau buổi trưa sáng rực rỡ, trong tay Chu Từ nắm lấy bệnh án kia.
Đối với những chuyện trước năm mười sáu tuổi cô không nhớ rõ lắm, thỉnh thoảng lại nghe người khác nhắc đến, bảo rằng khi đó tính tình cô rất cáu kỉnh, nhưng bởi vì trong nhà có người ba còn nóng nảy hơn, nên mọi người cũng chẳng cảm thấy kỳ quái.
Nội dung trên đó cũng giống như những lời nói kia, nói cô bị vật cùn đánh cho bị thương, bởi vì vết thương quá nặng nên ngay lập tức được đưa đến bệnh viện tỉnh chữa trị, có vẻ đã bị như thế rất lâu rồi. Vì thế cô tạm nghỉ một năm, đến năm lớp 11 cô mới đi học lại, so với bạn bè xung quanh thì lớn hơn một tuổi.
Chỉ là làm sao mấy thứ này lại nằm trong tay Tiết Kiệu thì cô cũng chẳng rõ.
Cô đang cầm bệnh án của Tiết Kiệu, người đàn ông lười nhác ngồi bên cửa sổ, đặt máy tính trên đùi, mắt kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng. Phát hiện ra ánh mắt cô, anh ngẩng đầu hỏi làm sao thế.
“Trước kia, thầy đã gặp qua em sao?”
Trong đầu Chu Từ xuất hiện một đoạn ký ức ngắn, nhưng lại nhớ không ra.
“Ừm.”
Người đàn ông lười nhác giở trò với cô, nhạt nhẽo mà đáp một tiếng: “Năm mười sáu tuổi em nằm viện ấy, phòng của chúng ta nằm cạnh nhau, đêm đó ba em đến bệnh viện, em trốn vào phòng của tôi.”
Giọng anh kể chuyện xưa vô cùng tùy tiện, thoải mái, cũng giống như khi giảng bài cho Chu Từ, ngón tay không chút để ý mà nắm lấy lòng bàn tay cô. Chu Từ cúi đầu xuống, bị anh nhẹ nhàng đánh vào mông.
Sau đó thì?
Cô ngẩng đầu lên, chờ người đàn ông nói.
“Sau đó em đã quên mất tôi, Chu Từ, em là người không có lương tâm.”