Phụ Đạo Sau Giờ Học

Chương 1: Một Tay Khác Vén Váy Cô Lên Rồi Luồn Vào.




“Nhiệm vụ học tập ở trường cấp ba rất nặng nề, tôi mong một số bạn học sinh nên chú ý… chú ý về quan hệ nam nữ, đừng để ảnh hưởng đến học hành.”

Lớp tự học buổi tối của trường trung học kéo đến tận mười giờ tối. Buổi trưa Chu Từ không chợp mắt, lúc này nghe giáo viên nói luyên thuyên đâu đâu làm cô không tránh khỏi buồn ngủ, vì vậy đầu cô cứ gật gà gật gù, nhiều lần suýt đập xuống bàn học.

“Chu Từ.”

Trong phòng học chợt im phăng phắc vì giáo viên chủ nhiệm lớp đang nói bên trên bỗng dừng lại và gọi cô.

Chu Từ giật mình, tỉnh ngủ hẳn.

Cô ngước mặt, nhìn lên chủ nhiệm lớp đang nói chuyện.

Đây là giáo viên môn Hoá mới tới của họ, tên Tiết Kiệu, 27 tuổi, đến từ một trường đại học nghiên cứu kết hợp thạc sĩ - tiến sĩ rồi được cử thẳng ra nước ngoài du học mà dù Chu Từ liều mạng đến chết cũng không thi đậu nổi. Không biết anh phát điên cái quái gì, không chịu ở lại trường đại học làm nghiên cứu, mà lại chạy đến trường cấp ba của họ làm giáo viên trung học.

Tuy nhiên dù thế nào chăng nữa, trong những huyện thành nhỏ, tiến sĩ từ một trường đại học danh tiếng là rất hiếm hoi. Vậy nên, anh được hiệu trưởng phân cho một trách nhiệm nặng nề là tới làm chủ nhiệm lớp, với mong muốn rằng anh có thể đưa những học sinh khá giỏi của lớp họ lên hàng đầu.

Tiến sĩ đã hiếm, hơn nữa tiến sĩ này còn có ngoại hình khôi ngô tuấn tú, vóc dáng cao ráo, tính tình dịu dàng, với ai anh cũng cười ấm áp. Ngoài ra, anh luôn dạy mọi người hãy mưa thuận gió hoà, dùng tình cảm và lý trí để thuyết phục và cảm hoá người khác.

Chu Từ không nhận được đãi ngộ gì đặc biệt, dù gì bây giờ cô cũng chỉ được xem là một học sinh rất bình thường —— thành tích thường thường, gia cảnh tầm trung, ngày thường cô luôn trầm lặng, chôn mặt đằng sau hai chồng sách của mình. Trái lại, cô thật sự rất xinh xắn, trông có vẻ quá tươi sáng tại một thời đại mà những người khác đều xám xịt thế này.

Giờ phút này Tiết Kiệu đứng trên bục giảng cao cao, đôi mắt luôn nhã nhặn phía sau tròng kính quét qua cô thật nhanh: “Sau khi tan học, em đến văn phòng của tôi nhé.”



Bạn học trong lớp đều liếc tới khiến gương mặt Chu Từ hơi nóng lên, cháy bỏng hừng hực. Cô luôn ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bị người ta điểm danh —— còn chỉ vì ngủ gà ngủ gật trong giờ học?!

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiết Kiệu đúng giờ dừng bài giảng lại rồi phất tay ra hiệu bảo mọi người có thể đi.

“Mọi người nhớ chú ý an toàn —— Chu Từ, em tới đây.”

Bạn ngồi cùng bàn thu dọn đồ đạc với vẻ vô cùng lo lắng, vừa dọn dẹp vừa ghé sát vào tai: “Vừa rồi lúc nói đến quan hệ nam nữ lộn xộn, thầy Tiết nhìn cậu mấy lần luôn đó.”

Cô ấy bỏ lại những lời này rồi khẽ vung túi lên, suýt nữa đã làm đổ cái ly của Chu Từ.

Đang dọn dẹp giáo án trên bục giảng, Tiết Kiệu phát hiện động tĩnh bên này, bèn nhìn thoáng qua cô.

Cô thu dọn cặp sách qua loa rồi đi từng bước một đến. Tiết Kiệu không thèm nhìn sang cô, mà chỉ cầm ly nước và vài quyển giáo án diễn giải đi đến văn phòng. Trên đường đi, anh luôn im lặng, dẫn đến Chu Từ cũng không dám lên tiếng. Hai người không nói gì và không trao đổi ánh mắt. Đến khi tới cửa văn phòng, Tiết Kiệu mới đấy cửa, ra hiệu cho Chu Từ vào trước.

“Bật đèn.”

Anh cất giọng bình tĩnh, nghe không giống như đang tức giận.

Chu Từ bật đèn.



Vì thể hiện sự hậu đãi với tiến sĩ, trường học sắp xếp một văn phòng tốt nhất cho anh, là một căn phòng đơn, rộng rãi và sáng ngời, nghe đâu là dễ dàng cho anh soạn bài và làm nghiên cứu sau giờ lên lớp.

Có lẽ anh thích sạch sẽ, quản lý việc dọn dẹp cực ngăn nắp và tươm tất, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, trên mặt bàn có vài cuốn sách được xếp rất gọn gàng. Bài tập vừa mới nộp còn đang nằm bên phải máy tính của anh, chia làm hai chồng: một bên đã phê chữa và một bên chưa, thoáng nhìn qua đồ vật trang trí là thấy ngay sự lạnh lùng cùng cực.

Trước kia, Chu Từ từng làm cán sự lớp cho một thầy giáo trung niên. Cô nhớ trên bàn của ông ấy luôn bày rất nhiều đồ, bao gồm nhiều loại trà bổ dưỡng được để lung tung không hạn chế, vả lại có cả một nắm cẩu kỷ, loại mà bất cứ lúc nào cũng có thể đun sôi lên đầy tràn cả cốc....

Cô không biết sau này khi thầy Tiết về già có vất vả bôn ba bỏ công bỏ sức để bổ âm bổ dương hay không nữa.

Đầu Chu Từ đang chứa đầy những suy nghĩ miên man và vớ vẩn, bỗng dưng cô nghe một tiếng “cạch” sau lưng.

—— Tiết Kiệu khoá trái cửa.

Cô quay lại: “Thầy, em...”

Một sức mạnh khổng lồ ập tới từ đằng sau, cổ tay mảnh mai bị nắm chặt một cách thô bạo, cô bị ném lên mặt bàn lạnh lẽo khiến ngực đau nhói bởi những cái kẹp trên bàn.

“Thầy… thầy Tiết, thầy làm gì vậy?”

Người đằng sau khẽ vặn cổ tay cô, một tay khác vén váy cô và luồn vào.

Anh đè xuống khiến hơi thở xa lạ bao phủ lấy cô, rồi thốt ra hai từ quá quắt với ngữ điệu lạnh tanh: “Lẳng lơ.”