Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 47




Thật ra, ngoại trừ cái chuông đồng, trong tay hắn ta vẫn còn có cách lôi kéo người trong điện, nhưng lúc này, vừa bị Diêu Tấn làm thức tỉnh, lại sợ mắc tội chết, cũng nghĩ không thông nữa, thế là hắn ta cười nhạt nói: "Tiểu tử nhà ngươi thật thông minh, vậy thì đi đi! Đem người quay về đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Diêu Tấn dựa theo đường của mật đạo mà nhanh chân bước đi.

Hắn ta cũng không sợ Diêu Tấn sẽ chơi xỏ, tiểu tử này gan nhỏ như gan cá, ánh mắt non nớt, vừa nhìn đã biết là không phải một con mồi tốt, hơn nữa, võ công của Diêu Tấn còn kém xa võ công của hắn ta, làm sao có thể chơi đểu hắn ta được chứ?

Leo lên được miệng hang, nhìn thấy hai người bọn họ đã tiếp cận được đến đỉnh của Vân Kiều rồi, A Tu La sứ giục Diêu Tấn: "Nhanh lên!"

Lần này hắn ta bẻ gãy xương chân của Diêu Tấn. Diêu Tân cố chịu đau, cắn răng cười: "Đại nhân, đừng đánh tôi nữa, đánh trọng thương tôi rồi, ai sẽ hét thay ngài đây?"

"Nhanh lên!" A Tu La sứ nhìn tốc độ nhanh như gió cùa hai bóng đen kia đã đến gần đỉnh cầu Vân Kiều rồi, hắn ta sốt ruột toan đi chặt cầu Vân Kiều, nhưng lại sợ cầu bị chặt rồi thì bản thân sẽ gánh không hết tội. Hắn ta liền ôm hi vọng Diêu Tấn có thể lừa được bọn họ quay lại, nên đã không giữ được bình tĩnh.

"Tôi hét... để tôi hét..." Diêu Tấn vẫn còn đang cười nhìn theo những điểm chấm nhỏ trên cầu Vân Kiều, ra sức hét lớn, hét mấy câu.

A Tu La sứ hoài nghi mà nghe.

Không trung vắng vẻ, tiếng gió vi vu, làm gì có tiếng gọi chứ?

Hắn biết mình bị lừa, lập tức lấy đao định chặt đứt cầu Vân Kiều, chợt có bóng người lóe lên, nam nhân vừa rồi còn lê lết vô cùng hèn hạ, đột nhiên lao tới nhanh như cắt.

Hắn lao tới nhanh như vận tốc ánh sáng, trong đời Diêu Tấn đây là lần đầu tiên hắn thấy mình di chuyển nhanh như thế.

A Tu La sứ vừa giơ đao lên, Diêu Tấn đã ôm lấy đao cua hắn ta.

"Hự..."

Có âm thanh nào đó phát ra trong lồng ngực hắn, mặt Diêu Tấn trắng bệch bỗng lộ ra một vệt đỏ, rồi lại lập tức chuyển thành trắng, nét cười trên mặt hắn trở nên cứng đờ.

A Tu La sứ giận tức tối, đao lớn vừa di chuyển, hận một nỗi không thể ném Diêu Tấn cùng đao của mình luôn, máu đỏ rơi xuống trong không trung, rơi xuống mặt đất giống như những cánh hoa đào lả tả.

Nhìn người toàn máu ở dưới vực sâu, A Tu La sứ liền lộ ra một nụ cười gian xảo đắc ý, vừa xoay người thì nhìn thấy láng máng phía bên kia hai người nọ đã sắp đi hết Vân Kiều rồi. Trong đó có một người còn không xa nữa là chạm được đến bờ vực rồi, đó là chỗ gần với sườn núi nhất, cũng là chỗ cao nhất, từ đó mà rơi xuống thì cũng không có cách nào có thể sống được.

Mặc dù bị tên tiểu tử này lừa để kéo dài thời gian, nhưng may thay là vẫn còn kịp.

A Tu La sứ mỉm cười gian sảo, giơ trường đao ra, chém một nhát sáng chói cả trời đất.

"Phập!"

Không phải âm thanh rõ nét của tiếng đao chém liên tiếp chạm vào dây sắt, mà là âm thanh của tiếng dao đâm vào cơ thể người, A Tu La Sứ lặng người ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy không biết từ lúc nào một vật mơ hồ giống như một đám thịt lại xuất hiện, nhanh chóng ôm chặt lấy dây sắt. Vết đao đó chém vào lưng hắn mà hắn nằm im bất động, dường như không hề có chút đau đớn.

Là Diêu Tấn.

Tên tiểu tử này vẫn còn chưa chết, cũng chưa rơi xuốn.

A Tu La sứ kinh ngạc đưa chân đá hắn một cái, Diêu Tấn miệng đầy máu cắn lấy giầy của hắn ta. Hắn ta vội rụt chân lại, mặc kệ mọi thứ mà giơ đao lên chém liên tiếp.

Hai người kia sắp đến rồi!

Có một người đã leo lên đến bờ, đang kéo tay người còn lại. Nhưng ở tư thế đó, nếu Vân Kiều đứt thì hai người đó vẫn sẽ rơi xuống.

Nhất định phải chặt đứt Vân Kiều.

Máu tươi vẫn tiếp tục tung tóe đầy cả mặt đất, chỗ nào cũng là thịt tươi, tiếng cơ bắp bị cắt đứt vang lên không ngơi dưới mưa mù gió rít. Cơ thể của Diêu Tấn trong chớp mắt đã trở thành một đống thịt không ra hình dạng gì, nhưng hắn không hề từ bỏ, kiên trì cố gắng kéo dài thời gian cho hai người kia. Hắn thà chết cũng giữ chặt lấy dây sắt, ôm dây sắt vào trong lòng, nhìn về phía bờ đối diện, khi tính xong thời gian chủ nhân cần để đi hết Vân Kiều, hắn đã biết mình sẽ trở thành một đống thịt băm.

Sắp rồi... sắp rồi...

Đợi một chút nữa rồi chết... đợi thêm một chút nữa...

A Tu La sứ ra sức chém như điên, từ trước đến nay hắn ta chưa từng gặp một người nào kiên trì đến giây phút cuối như thế này, từ trước đến này hắn ta chưa từng nghĩ sẽ giết một người sớm đã chết rồi như thế này. Mặc dù sức đao chém xuống sợi dây sắt của hắn ta vô cùng mạnh mẽ, nhưng sức mạnh dồn toàn lực bạo phát của kẻ đang cận kề cái chết này vẫn thật đáng sợ, đến nỗi hắn ta rõ ràng đã biến Diêu Tấn thành thịt băm như thế rồi, nhưng đao của hắn ta vẫn không thể ngừng bổ xuống.

Đó là sự kiên trì đến cùng của sắt đá, không phải của con người nữa, một ý chí cùng tinh thần quảng đại!

Trong chớp mắt, hàng trăm nhát đao đã chém xuống, vô số tia máu bắn ra, những vẫn không cách nào khiến con người kia buông tay, A Tu La sứ bắt đầu không thể kiên trì được nữa rồi.

Hắn ta run rẩy dừng tay lại, cả thanh đao đều là máu, chiếm trọn mắt hắn ta, hắn ta hướng mắt đến phía bên kia bờ. Tay của hai người kia đã nắm lấy nhau.

Muộn rồi...

Giây phút hai tay của họ nắm lấy nhau, cũng là giây phút Diêu Tấn nhìn theo hướng của họ mà yên lòng nhắm mắt.

Tốt rồi...

Nhiệm vụ cuối cùng của cuộc đời hắn, đã hoàn thành rồi...

Tiếng thở ra vừa kết thúc, nỗi đau đơn kinh thiên động địa liền giày vò hắn, trong bóng tối, trời đất như chìm vào ác mộng.

Tay của Diêu Tấn từ từ buông thõng.

Ở nơi gió tuyết lạnh lẽo này, linh hồn của một nam nhan La Sát luôn mang đầy ý cười đang trôi nổi.

Chủ nhân!

Thuộc hạ đã nói rồi, sẽ không bao giờ phản bội lần nữa.

Cũng ở nơi gió tuyết này, Mạnh Phù Dao đột nhiên quay đầu, lặng người nhìn sang bên bờ Vân Kiều bên kia, nơi nàng đã từng điên cuồng và đã từng bị gió tuyết che lấp.

"Nàng làm sao thế?" Chiến Bắc Dã quay người lại hạ giọng hỏi.

"Lúc ta gần đến bên bờ này, dường như nghe thấy tiếng Diêu Tấn đang gọi ta."

"Gọi cái gì?" Hắn thắc mắc, "Tuy gió to, nhưng nếu như hắn có gọi, lẽ ra ta cũng có thể nghe thấy chứ nhỉ."

"Hắn hét lên, chủ nhân, bảo trọng." Mạnh Phù Dao nhìn một hồi lâu sang phía bên bờ đối diện, chau mày nói, "Ta có cảm giác kì lạ không thể nói ra thành lời..."

"Có thể là vì nàng đã quá lo lắng, sợ hắn gặp chuyện thôi." Chiến Bắc Dã nói, "Yên tâm, vừa rồi, chúng ta đều nhìn thấy rồi, trong mật đạo thực sự không có người, lúc hắn đi ra, dựa vào sự thông minh cùng võ công của hắn, đi đến đâu cũng có thể sống sót được, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ tốt hơn là đi theo chúng ta, nàng nhìn xem, trên cây cầu Vân Kiều này, lưng cầu còn trơn hơn cả mặt cầu, thật sự là nguy hiểm như vật sống mà."

Mạnh Phù Dao ậm ừ, bản thân nàng cũng cảm thấy, dựa vào tài biến hóa của Diêu Tấn, nhất định sẽ không sao hết. Nàng ngoái đầu nhìn, gạt đi nỗi lo trong lòng, nói: "Gã cần bảo vệ tốt chính mình là được, cho dù không được hộ vệ của huynh tiếp ứng, đợi huynh xuống núi cũng có thể đón gã."

Chiến Bắc Dã lập tức hỏi: "Ta? Còn nàng thì sao?"

Mạnh Phù Dao im lặng không nói gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn trời, ta sao? Ta còn có thể quay về sao?

Nàng bỗng rung động, Nguyên Bảo đại nhân đi ra. Nó buồn rầu nhìn về hướng đỉnh băng phía sau Thần điện, ánh mắt dừng lại ở trong Trường Thanh Thần điện, làm một tư thế biểu thị nó muốn quay lại.

Nàng gật gật đầu, nhìn thân hình con chuột đã gầy đi rất nhiều đang trượt trên băng, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ phiền muộn.

Bốn bề rất kì quái, không một bóng người, Mạnh Phù Dao đảo mắt khắp nơi, ánh mắt nàng bỗng sáng lên.

Nàng nhìn thấy ở nơi xa, phía trước mặt tòa thành cô độc này, có một đỉnh núi băng sừng sững, đỉnh băng đó phải cao đến nghìn trượng, càng lên cao càng nhọn, giống như một cái dùi chọc lên đỉnh trời, ở giữa dãy núi tuyết bốn bề đều là băng.

Đỉnh núi băng này, nàng đã từng nhìn thấy!