Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 08 - Chương 35




Tà áo màu thanh thiên của Điện chủ giống như màu trăng di chuyển nhanh trong không gian, từ từ tiến đến gần Tứ Trưởng lão, nhanh đến mức cảm giác như đầu mũi của Điện chủ sắp chạm vào sau lưng của Tứ Trưởng lão rồi, vậy mà Điện chủ vẫn chưa có vẻ là muốn dừng lại.

Tứ Trưởng lão đang mơ một giấc mơ được làm đại vương, giấc mơ được nắm toàn bộ quyền lực trong tay. Trong giấc mơ đẹp đẽ ấy, hắn ta nắm giữ quyền lực, rồi tìm mọi cách trù khử Ca Lâu La Vương, khống chế sức mạnh của Khẩn Na La Vương, cuối cùng ung dung mà ngồi vào ngai vàng...

Thế rồi, có một người bỗng đứng sau lưng hắn ta từ lúc nào, giọng nói rất bình tĩnh: "Tứ Trưởng lão đêm rồi không ngủ, ở đây hóng mát sao?"

Tứ Trưởng lão lập tức quay đầu, nhưng kì lạ là phía sau vắng vẻ không có một ai, chỉ có một cái bóng cao gầy đứng gần vách đá, mà chính là bóng của hắn ta, như thể hắn ta gặp ma mà thôi.

Trong phút chốc, cả người Tứ Trưởng lão toát hết mồ hôi, không phải vì hắn ta sợ ma, mà vì hắn ta nhận ra được giọng nói này. Thà rằng hắn ta nghe thấy tiếng quỷ khóc còn hơn là nghe thấy giọng nói này.

"Điện chủ!" Hắn ta không dám quay đầu lại mà vội vàng quỳ xuống, ấp úng giải thích: "Thuộc... thuộc…thuộc hạ chỉ... là... ở đây luyện... luyện công mà thôi!"

"Ồ, Trường Thanh Thần điện ta có võ công gì mà cần phải đêm hôm đến tận đỉnh Tiếp Thiên để luyện chứ? Hoa Ngọc? Thăng Long? Hay Kinh Thần chỉ?" Trường Thanh Điện chủ vẫn hướng về phía sau lưng hắn ta bình thản nói, "Ta cũng không nhớ lắm, Thăng Long - công pháp của Tứ Trưởng lão đến nay chưa xong, cái gọi là Tiếp thiên hàn khí, đối với ngươi liệu có tác dụng không?"

"Điện chủ... tôi... tôi... tôi..."

Vừa cúi đầu, Tứ Trưởng lão vừa bấm móng tay, đây chính là cách hắn ta ra lệnh cho con chim ưng của mình - nhanh bay đi!

Chim ưng nghe thấy tiếng bấm của móng tay nhưng nó lại không bay đi. Vì cùng lúc đó, Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên mở mắt, tiếng bấm móng tay của Tứ Trưởng lão vừa phát ra, thì chim ưng cũng nhìn thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Vô Cực, ý bảo nó "Mau qua đây, qua đây!"

Con chim ưng rất thích phục tùng mệnh lệnh của người có sức mạnh, nên đã ngoan ngoãn không bay theo lời Tứ Trưởng lão mà nghe theo lời của Trưởng Tôn Vô Cực, quay lại vị trí như lúc đầu đang ngồi.

Sau đó, nó liền nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực dùng răng cắn vào môi, làm chảy ra một màu tím xanh, rồi hắn nhắm mắt.

Con chim ưng ngạc nhiên liền nhìn hắn, không hiểu Trưởng Tôn Vô Cực làm vậy có ý đồ gì. Sau đó, nó nghe thấy tiếng bước chân cực kì thanh thoát, nhẹ nhàng.

Hình bóng của người đang đến hiện lên trong mắt của nó, áo lông, tướng mạo thanh tú.

Trường Thanh Điện chủ vừa bước vào trong hang đã nhìn thấy cái hình giá bị lật đổ, con chim ưng đứng ngay trên trái tim của Trưởng Tôn Vô Cực, còn Trưởng Tôn Vô Cực "đang hôn mê bất tỉnh, môi tím bầm".

Ông ta đứng đó trầm mặc, không khí trong hang vốn đã rất lạnh, nay lại thêm phần lạnh lẽo hơn. A Đại và Tứ Trưởng lão đi ngay phía sau ông ta cũng đồng thời đang phải chống lại cái giá lạnh ở đây.

Trường Thanh Điện chủ phẩy phẩy tay áo.

Con chim ưng còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị rơi xuống đỉnh núi cao rồi.

Cùng lúc này, Tứ Trưởng lão bị một lực vô hình không biết từ đâu bay đến đanh mạnh vào người, khiến hắn bay lên rồi đập mạnh vào tường băng, va mạnh đến mức tường băng mấy trăm năm mới được kết thành một tầng băng sâu liền bị vỡ tan tành hết cả, "rào rào" rơi lả tả xuống đất. Tứ Trưởng lão chìm trong băng vỡ, ho ra một đống máu.

Trường Thanh Điện chủ không thèm nhìn hắn ta, tay vừa nhấc giá hình cũng theo đó mà được dựng dậy, sau đó ấn ấn nhẹ lên tim của Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực nôn ra một ngụm máu: "Mau tỉnh lại đi!"

Hắn nhìn sang Trường Thanh Điện chủ, thấp giọng nói: "Sư phụ..."

Trường Thanh Điện chủ im lặng, sau đó nhìn hắn một lúc lâu rồi nói: "Ngươi đã chịu biết bao nhiêu khố cực... đến ngày hôm nay... ngươi đã nghĩ thông chưa?"

Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt còn xanh xao hơn cả ánh trăng đang chiếu sáng kia, hàng mày chau lại, ánh mắt sáng và kiên định như ngọc bích.

Mắt của Trường Thanh Điện chủ bỗng sáng lên, lộ rõ vẻ tức giận, Trưởng Tôn Vô Cực nhìn ông ta: "... Sư phụ… người giữ gìn sức khoẻ, sắc mặt của người... hình như không được tốt..."

Câu nói khiến ánh mắt của Trường Thanh Điện chủ dịu đi, cùng lúc đó ông ta cũng đã khôi phục được giọng nói lạnh băng của mình: "Bổn tọa không sao!"

Trường Thanh Điện chủ nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, từ tốn nói: "Ngươi hãy nghĩ cho kĩ, một khi ngươi đã là Điện chủ, thì những việc này sẽ không còn xuất hiện, xử lý người khác hay là để người khác xử lý mình, lẽ nào ngươi không hiểu chân lí này sao?"

Trưởng Tôn Vô Cực cười một cách bất lực, không biết nên mở lời như thế nào, liền hỏi: "Sư phụ... nàng ấy chỉ muốn vượt qua Tứ đại cảnh lên Thần điện cầu xin sự giúp đỡ, hoàn toàn tuân thủ đúng luật lệ quy tắc, chúng ta hà tất phải... diệt cỏ tận gốc như vậy?"

"Câu hỏi mà ngươi hỏi thật ngu ngốc!" Trường Thanh Điện chủ giải thích cặn kẽ: "Nữ nhân đó là yêu nữ do trời phái xuống, bẩm sinh đã là nước lửa không dung với Trường Thanh Thần điện chúng ta đây, Thần điện của ta có trách nhiệm cứu giúp chúng sinh, làm sao có thể để cho yêu nữ kìa làm loạn nhân gian chứ."

"Yêu nữ..." Trưởng Tôn Vô Cực khẽ cười, "Nếu như... như nàng ấy chỉ muốn rời đi thì sao? Dù sao nàng ấy cũng muốn đi, hay là để nàng ấy ra đi, như vậy có phải mọi chuyện được giải quyết không?"

Trường Thanh Điện chủ đột nhiên không nói gì nữa, một nửa khuôn mặt của ông ta in bóng xuống hang băng, ông ta dường như đang theo đuổi suy nghĩ gì đó, không khí trong hang lại thêm phần nặng nề. Lần này không phải là sự xơ xác tiêu điều vừa rồi, mà là một sự âm u mịt mù rất khó diễn tả thành lời, dường như có rất nhiều bí mật ẩn dưới sự quang minh đường hoàng được chôn giấu ở đây, chính vào thời khắc này, mượn một câu hỏi vô tình để từ từ nổi lên.

Một lúc lâu sau, ông ta mới lấy giọng mà nói: "Ngươi cũng nên biết, cả cuộc đời bổn tọa đã trải qua nhiều điều, có một vài chuyện nếu không đúng theo lẽ thường thì sẽ không được làm, nếu không ắt sẽ chịu những hình phạt thích đáng của trời đất."

Trưởng Tôn Vô Cực im lặng lắng nghe, rất lâu sau đó cũng không nói thêm một lời nào.

"Ngươi có thể tiếp tục ở đây suy nghĩ thêm, nhưng có điều, kết quả thì sẽ chỉ có một." Trường Thanh Điện chủ nhìn hắn rất lâu rồi xoay người đi. "Ngươi mê muội mộng mị không tỉnh, bổn tọa cũng không thể nuông chiều ngươi thêm nữa, nếu không ngươi làm sao có thể nghe theo? Ngày mai bổn tọa sẽ tuyên bố với toàn điện, nếu ả ta không còn ở trong trận này nữa, thì bổn tọa sẽ tha cho ngươi, vị trí Điện chủ vẫn là của ngươi. Nếu như ả ta có thể vượt qua được Tứ đại cảnh, bổn tọa sẽ xử ngươi cái chết. Cả đời này ngươi đừng có nghĩ sẽ ở bên cạnh ả ta."

Trưởng Tôn Vô Cực cười nói: "Đã đi đến bước này rồi... ta vốn không hề hi vọng... sẽ được ở bên cạnh nàng ấy."

Trường Thanh Điện chủ nhìn sắc mặt của hắn, thấy giọng điệu bình thản như thường, không hề có chút hối tiếc, ánh mắt hiện lên một điều gì khó hiểu, không thể giải thích được. Ông ta ta đứng lặng một lúc lâu rồi đi xuống núi.

“Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện đi, ả ta sẽ chết trong trận này.”