Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 39




Kiếm đạo chia làm ba vòng chiến, rút thăm quyết định đối thủ, mỗi nhà tham gia cử ra một đại diện, sinh tử do mạng. Nếu người đại diện thua thì phải xuống đài, bang hội có người đó đại diện coi như mất đi tư cách, thêm với đổ thuật có tất cả năm cuộc chiến phải thắng ít nhất ba vòng để giành long ỷ, những bang hội khác chỉ có thể cố hết sức giành chiến thắng tại kiếm đạo, chuẩn bị hết thảy cho một hồi sinh tử quyết đấu.

Ba ngày sau cổ trạch của Hàn lão gia tử tấp nập người đến, xe hơi sang trọng đỗ đầy bên đường, nhìn qua cực kì đồ sộ, chỉ có các vị “trùm” mới có thể vào trong nhà, còn thủ hạ chi có thể ở ngoài cửa lớn. Nhiều nhân vật trong giới tụ tập như vậy dĩ nhiên khiến cho cảnh sát chú ý, đối diện bên đường có thấy mấy chiếc xe đỗ nơi góc khuất, nếu ai tinh ý chắc chắn nhận ra đấy là xe của cảnh sát, nhưng mấy người hôm nay chỉ luận võ nên cảnh sát không có quyền can thiệp.

Suốt mấy vòng sân đều toàn người là người, trung tâm là một võ đài. Vì công bằng, lần luận võ này cũng quyết định đối thủ qua rút thăm, đối thủ của Lam Tịch là người của Hắc Đằng gia tộc – Hắc Đằng Nhất Lang, vóc dáng người này không quá khôi ngô, nhưng dung mạo lại khiến người ta có cảm giác âm trầm. Bởi vì sợ lão gia tử nhận ra, Lam Tịch căn bản không thể dùng Cổ Nguyệt kiếm, càng không thể dùng Thương Long kiếm pháp, cầm trong tay là một thanh kiếm mới, nhìn qua khá tương tự với Cổ Nguyệt kiếm.

Ngay khi bắt đầu luận võ, ánh mắt Hắc Đằng Nhất Lang nháy mắt lóe lên như hóa thành mãnh thú, hai tay cầm võ sĩ đao, hô to nhào tới. Lam Tịch vội vàng vung ngang kiếm trước ngực tiếp được một đao này, lực đạo mạnh mẽ như Thái Sơn áp đỉnh khiến Lam Tịch lùi lại hai bước, miễn cưỡng ngăn trở, khoảng cách hai người còn tương đối. Lam Tịch nhìn kỹ cánh tay của đối thủ, tuy rằng không đủ tráng kiện nhưng cơ bắp có thể dễ dàng nhìn ra, rõ ràng là kết quả của luyện tập thường xuyên, khó trách lại mạnh như vậy. Người xung quanh được một phen vã mồ hôi, cậu thanh niên nhỏ con kia xem chừng chống không nổi. Hàn Vân Long cũng hồi hộp mồ hôi ướt đẫm hai bàn tay, cho dù công phu Lam Tịch cao cường, nhưng dù sao dáng người cũng quá nhỏ, nếu so về lực đạo quả thực bất lợi.

Hắc Đằng nhìn ra nhược điểm của Lam Tịch, liên tục chém, đao sau mạnh hơn đao trước khiến Lam Tịch ăn khổ không ít, đây chính là Tôn Ngộ Không lợi hại cũng không lật nổi Ngũ Hành Sơn. Mấy chục chiêu qua đi cũng chọc giận Lam Tịch, chẳng lẽ lần này mình thua chỉ vì hao hết thể lực? Xem ra chỉ có thể dùng chiêu đó. Lam Tịch sắc mặt không đổi, có cơ hội nháy mắt điểm ma huyệt của Hắc Đằng, Hắc Đằng vẫn vung đao chém tới mà không ngờ lực đạo giờ giảm rất nhiều, bị Lam Tịch dùng lực đẩy trở về, phải lui lại vài bước. Lam Tịch nhân cơ hội công tới, Hắc Đằng chỉ cảm thấy mắt hoa hoa, cổ đã cảm nhận được cái lạnh của kim loại, kiếm Lam Tịch đã kề sát. Bản thân Hắc Đằng cũng không hiểu sao kiếm kia của Lam Tịch lại có thể phản kích, rồi sau đó nhanh như chớp đã thua, toàn trường cũng trầm trồ không ngớt, căn bản Lam Tịch ra tay quá nhanh, không ai có thể nhìn rõ.

Cuộc tranh tài này Lam Tịch thắng, Hàn Vân Long âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đợi khi Lam Tịch về ngồi cạnh hắn, vội vàng cầm tay cậu, từ lòng bàn tay đã ướt đẫm kia cậu biết cha lo lắng cho mình nhiều thế nào. Lam Tịch cười trấn an với cha, vỗ vỗ vai cha an ủi. Trận tiếp theo là Hàn lão gia tử đấu với Nguyên Điền lão tiên sinh, hai người tuổi đều xấp xỉ nhau, lên đài khí phách mười phần.

“Hàn lão! Khó có thể ngờ cuối cùng chúng ta lại gặp nhau trên này!”

“Chỉ là cuộc chiến này đã chậm đến ba năm!”

“Trận này, tôi muốn cược thêm!”

“Mời nói!”

“Nếu tôi thắng, hãy đưa giải dược cho tôi!”

“Có thể, nhưng nếu ông thua, tôi muốn 20% cổ phần công ty Nguyên Điền.” Nguyên Điền lão tiên sinh thầm nghĩ một chút, con mình bị độc dược kia hành hạ suốt ba năm, hôm nay bằng mọi cách phải có được giải dược, không thể bị lão già kia khống chế tiếp.

“Được, tôi đồng ý.”

“Một lời đã định.”

Hai người nói xong lập tức đổi sắc mặt, Hàn lão gia tử cầm một thanh kiếm hai lưỡi trung Quốc, mặc áo choàng tơ tằm ngắn, thoạt nhìn khí độ bất phàm, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Nguyên Điền lão tiên sinh cầm thái đao Nhật Bản, hai tay cầm chuôi đao sử dụng lực đạo toàn thân chém tới, hai người đồng thời ra tay, khoảnh khắc toàn trường đều yên tĩnh dõi xem. Kiếm thuật của hai người được nhiều người biết đến, đánh bại vô số cao thủ kiếm đạo trong giới, giờ xem một trận chiến này mới biết thế nào là đáng sợ.

Lam Tịch ở một bên cẩn thận xem, trong lòng thất kinh, không nghĩ qua kiếm thuật của lão gia tử lại lợi hại như vậy, nhìn ông đã hơn 60 chứ đâu còn trẻ trung gì, vậy mà giống Trương Tam Phong càng già càng dẻo dai. Mình tuy rằng hai đời luyện võ, nhưng cũng không nắm chắc có thể đánh bại lão gia tử, huống chi mình vẫn không thể dùng toàn lực đánh với ông. Hàn lão gia tử cùng Nguyên Điền lão tiên sinh một trận chiến này chính là nửa giờ chẳng phân biệt được thắng thua, mà hai người thật giống như vừa khởi động, càng đánh càng mạnh, quả nhiên đều là cao thủ, một khắc đồng hồ sau Nguyên Điền lão tiên sinh đột nhiên thần sắc biến đổi, che ngực, nhất thời không có tiếp được công kích của đối phương, lùi lại hai ba bước, quỳ một chân xuống đất, miễn cưỡng dùng đao chống đỡ thân thể. Hàn lão gia tử không có lợi dụng mượn gió bẻ măng, dừng công kích.

“Tôi thua.” Hàn lão gia tử nhìn màn này, nhướng mày, thở dài rồi lấy ra trong người một viên ngự hoàng hoàn đưa cho Nguyên Điền lão tiên sinh.

“Uống đi, thuốc này có thể cứu mạng.” Nguyên Điền nghi hoặc nhìn ông, vẫn nhận viên thuốc nuốt xuống, một tia ấm áp theo bụng đi lên, toàn thân nhất thời khoan khoái. Ngẩng đầu cảm kích nhìn lão gia tử một cái.

“Đa tạ, tôi thua trận này, theo cá cược tôi sẽ chuyển cổ phần cho ông!”

“Cả đời này gặp được một đối thủ không dễ dàng, hôm nay nếu không phải thân thể ông không tốt, chúng ta đánh tiếp cũng chưa chắc định được thắng thua, lần này coi như xong, thuốc giải độc này ông cứ cầm đi, mang về cho đứa con kia ăn mười viên là giải hết độc.”

Nguyên Điền lão tiên sinh sửng sốt “Vì sao?”

“Thái độ làm người của Nguyên Điền lão tiên sinh tôi đã sớm nghe qua, chẳng qua dạy con không tốt mà thôi, mong ông về nhà bảo cậu nhà một chút. Tôi chưa bao giờ lợi dụng người ta gặp khó khăn mà dậu đổ bìm leo, khi khác có cơ hội chúng ta tiếp tục phân cao thấp!”

“Hàn lão tiên sinh lấy ơn báo oán, Nguyên Điền bội phục, ngày khác xin tự mình tiến đến cảm ơn.”

Ai cũng thật không ngờ Hàn lão gia tử còn quá rộng lượng, không hổ là người đức cao vọng trọng, thật sự làm cho người ta bội phục. Nguyên Điền lão tiên sinh không giống con của hắn, tuy rằng cũng là người địa vị trong giới nhưng cũng rất chính trực, ấn tượng của lão gia tử với hắn không tệ, nêu không hôm nay cũng không cho thuốc giúp chữa thương

Mấy trận tiếp theo cũng không có gì đặc biệt, mọi người đều tâm khục khẩu phục công phu lão gia tử, kết quả cuối cùng chính là Lam Tịch chiến lão gia tử.

Lam Tịch đứng đối diện lão gia tử cẩn thận đánh, vài năm không gặp tóc ông đã bạc hơn phân nửa. Dù sao cũng là ông của mình, Lam Tịch đối với ông vẫn thực tôn kính, hơn nữa này ngày trước ông cũng rất yêu thương mình, nhưng vì tình cảm cấm kị của bản thân, hôm nay nhất định phải cố gắng.

Điều chỉnh tốt thần sắc, Lam Tịch buớc về trước nửa bước, rạp người xuống để thanh kiếm ngang trước mặt, ngay khi bắt đầu luận võ đã đâm kiếm về phía trước, kiếm này dùng năm phần khí lực lại không khiến lão gia tử di động mảy may, ông chỉ đứng nguyên tại chỗ vững vàng đỡ kiếm này. Lam Tịch cả kinh, xoay người nhảy ra lần thứ hai chém tới, bỏ thêm hai phần khí lực nhưng cũng không khiến lão gia tử di chuyển chút nào. Lão gia tử không chút hoang mang tiếp kiếm này của cậu, xông lên hô to “Xem kiếm” nháy mắt như hóa thành một con rồng, thân ảnh linh hoạt thay đổi nhìn thế nào cũng không giống lão nhân 60 tuổi… Lam Tịch tiếp thế công này mà trùng trùng nguy hiểm.

Không thể tổn thương ông, không thể dùng toàn lực, càng không thể đùa giỡn mà đánh, lại nhất định phải giành chiến thắng, một trận chiến này thật sự khó khăn. Lam Tịch chỉ có thể bằng vào dáng người nhỏ con để chiếm tiện nghi lão gia tử. Mà lão gia tử luôn luôn dùng toàn lực công kích, Lam Tịch dần dần rơi xuống hạ phong, không ngờ giờ này có trận gió thổi qua võ đài, lão gia tử nhíu lại mắt, Lam Tịch kiếm chém ra lập tức rút về, đợi lão gia tử mở mắt mới tiếp tục công kích. Lão gia tử có chút ngạc nhiên, không nghĩ cậu thanh niên này không phải hạng nước đục thả câu, hai kiếm giao phong kề cận, Lam Tịch quyết định tốc chiến tốc thắng, đẩy toàn lực về phía trước, lão gia tử liền lùi lại hai bước, đứng không vững hơi ngã về phía sau, Lam Tịch cả kinh, nháy mắt vọt tới giữ chặt tay lão gia tử. Lão gia tử đứng vững xong, liếc nhìn Lam Tịch đầy thâm ý

“Tôi thua.”

“Nhưng mà.”

“Không nhưng nhị gì cả, tài nghệ không bằng người, cam nguyện nhận thua.”

Lam Tịch còn muốn nói điều gì, lão gia tử thở dài một hơi xoay người trở về. Lam Tịch không nghĩ tới lão gia tử cứ như vậy nhận thua, có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại nhìn nhìn Hàn Vân Long, hai người đối diện cười.

Kết quả đã muốn rất rõ ràng, Lam Tịch là người thắng lợi cuối cùng, thủ lãnh mấy nhà tâm phục khẩu phục, hướng cậu làm “lão đại”. Bây giờ Cổ Long đường đã trở thành thế lực lớn nhất hắc dạo Tokyo.

Ba ngày sau Lam Tịch cùng Hàn Vân Long tiến đến bái kiến lão gia tử. Hai người được đưa đến phòng khách, lát sau lão gia tử ung dung tiến đến. sau khi ngồi xuống, hai người hành lễ với lão gia tử

“Tiêu tiên sinh hôm nay tiến đến có chuyện gì quan trọng nha?”

“Hôm nay tiến đến vì thỉnh lão gia tử đáp ứng chúng ta một việc.”

“Không dám! Hiện giờ hắc đạo Tokyo đã là thiên hạ của hai người. Tôi là thần tử đâu dám nói gì.” Hai người đều cảm thấy được lời này như thế nào thấy có điểm chua?

“Ông nội, thực xin lỗi.” Lam Tịch trịnh trọng quỳ trước mặt lão gia tử dập đầu một cái, lão gia tử mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì giọng nói kia chính là giọng của đứa cháu mình, Hàn Vân Long cũng quỳ xuống lạy lão gia tử một lạy.

“Cha, thực xin lỗi.” Hai người từ từ bóc mặt nạ ra, lộ ra tướng mạo sẵn có. Lão gia tử âm thầm cảm thán, không hổ là cháu của ta, ánh mắt ta mặc dù không tệ, chỉ biết cháu không phải nhân vật bình thường, chắc chắn làm nên chuyện nhưng mặt mày không chút nào đổi sắc

“Lam Tịch, không ngờ là cháu?”

“Ông nội, thực xin lỗi, lừa ông lâu như vậy, ông đã từng dạy cháu, thế giới này muốn có cái gì đều phải tự giành lấy bằng thực lực bản thân, cháu chỉ muốn chứng minh khả năng của mình với ông mà thôi. Cháu không thể từ bỏ tình cảm của cháu và cha, cháu làm nhiều như vậy chỉ muốn ông chấp nhận mối quan hệ này!”

“Cha, năm đó con không có năng lực bảo hộ Lam Tịch, trái lương tâm cùng người khác kết hôn, nhưng nhiều năm rồi con cũng không bỏ được đoạn tình cảm này, chỉ xin cha chấp nhận mối quan hệ này, dù thế nào đi nữa thì con cũng sẽ không từ bỏ Lam Tịch thêm một lần nào.” Bạn đang

“Hừ, lẽ nào lại như vậy.” Lão gia tử giận dữ đập tay lên mặt bàn.