Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 22




Nhật Bản bây giờ là giữa hè, cảnh sắc vô cùng đẹp. Ở sân bay Vũ Điền máy bay hạ cánh, sớm đã có xe đặc biệt chờ. Xe đi hơn một giờ cuối cùng dừng trước một tòa nhà phong cách Nhật vô cùng cổ kính. Tòa nhà này kiến trúc cùng cảnh sắc đẹp vô cùng, cây cảnh được chăm sóc kĩ lưỡng, cả tòa nhà đều mang một mùi hương nho nhã không chút nào vướng mùi hiện đại, trong phòng cũng là phong cách Nhật cổ tiêu chuẩn.

Vào sân sau, Lam Tịch phát hiện vệ sĩ ở đây còn nhiều hơn biệt thự Hàn gia. Tất cả đều áo đen kính râm, khiến người ta tưởng như lạc vào mấy bang xã hội đen. Mấy người giúp việc mặc ki-mô-nô cung kính mang cơm đến, mấy ông chau dùng bữa xong thì về phòng nghỉ ngơi.

Lam Tịch vẫn chưa quen ngủ phòng mới, nằm nửa ngày cũng lăn lộn không thôi, tuy buổi sáng còn mới gặp cha xong vậy mà giờ đây đã nhớ nhung không dứt rồi. Cầm điện thoại do dự nửa ngày, Lam Tịch cuối cùng vẫn gọi điện cho cha, chỉ ngắn ngủn vài giây chờ đợi mà dài như qua một thế kỉ.

“Lam Tịch.”

“Cha.” Thanh âm của Hàn Vân Long có vẻ thực kích động, khiến Lam Tịch cao hứng vô cùng.

“Bảo bối, mọi việc đều tốt chứ?”

“Ân, thực thuận lợi, vừa mới ăn cơm xong, cha ta…ta rất nhớ cha.”

“. . . . Ngoan, đợi một thời gian cha sẽ sang thăm con mà.”

“Ân, cha đang ở nhà sao?”

“Ừ, cha đang nằm ở trên giường con, nằm ở đây có thể ngửi mùi của con.” Lam Tịch sống mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa trào ra. (chúa ơi, khăn giấy, ta cần hỉ mũi, sến quá)

“Cha, ta ngủ không được, cùng ta nói chuyện được không?”

“Ừ, bảo bối, cha kể chuyện cho con nghe, nếu mệt nhọc con liền ngủ.”

“Hảo.”

Đêm đầu tiên đến Nhật Bản, Lam Tịch cứ như vậy ôm điện thoại nghe thanh âm của cha mà chìm vào mộng đẹp. Hàn Vân Long nhẹ giọng nói hơn hai giờ, cho đến xác định đứa nhỏ bên kia đã ngủ mới ngừng, nghe tiengs hít thở chậm rãi kia chắc bảo bối đã ngủ rồi.

Sáng sớm khi Lam Tịch tỉnh lại điện thoại đã gác máy rồi, nhìn thời gian trò chuyện: 06h: 57’: 23’’, (tiêu biểu cho nấu cháo điện thoại) Lam Tịch cười hạnh phúc vô cùng (đến ngốc ý).

“Lam Tịch, dậy rồi hả?”

“Nga, đại ca, chào buổi sáng.”

“Chuẩn bị một chút, ông nội lát nữa đưa chúng ta ra ngoài.”

“Đã biết.”

Lam Tịch đứng dậy thay một bộ âu phục tiêu chuẩn, ra ngoài đã thấy lão gia tử mắc kimono đen đang chờ cùng hai vì ca ca thân âu phục màu nâu. Bốn người rời nhà, một chiếc xe hơi sang trọng đã đứng chờ sẵn, một đoàn vệ sĩ chỉnh tề đứng thành hàng, thấy bốn người đi ra cung kính cúi chào. Cảnh này khiến Lam Tịch nhớ lại kiếp trước khi nghênh đón giáo chủ.

Một đường không nói gì, lúc xuống xe thì đã thấy ở trong một tòa trong trạch viện chẳng nhỏ hơn biệt thự Hàn gia. Trong viện đầy những xe hơi sang trọng, nơi nơi đều là vệ sĩ. Hàn Vân Hàn Dương lần đầu tiên thấy cảnh này nhất thời có chút sửng sốt. Lão gia tử chống quải trượng sắc mặt uy nghiêm đi vào, ba người nhanh chóng theo sau

“Ê, đại ca sao em thấy giống như đàm phán phản động?” Hàn Dương nhìn vệ sĩ bốn phía nhỏ giọng hỏi.

“Anh cũng cảm thấy vậy, đừng nói chuyện.”

“Ừm.”

Vào đại sảnh đã thấy có năm sáu người ngồi, thoạt nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản, mọi người lục tục đứng dậy hướng lão gia tử chào hỏi, Lam Tịch nhìn ra những người này rõ ràng đối lão gia tử thực cung kính.

“Đây là ba đứa cháu của ta, sau này chũng sẽ ở lại Nhật Bản, trước giới thiệu với mấy người, sau vẫn mong các vị chiếu cố nhiều.”

“Không dám, con cháu họ Hàn vừa nhìn chính là nhân trung chi long(*) nha, tướng mạo bất phàm.”

(*)đọc cổ trang thì biết, chính là rồng trong cõi người, vạn người có một, kiệt xuất

Mọi người sôi nổi khen ngợi vài câu, lão gia tử chỉnh lại sắc mặt rồi gọi ba người lại nói:

“Ba đứa ngồi xuống trước đi, chúng ta đi bàn một ít chuyện.”

“Đã biết, ông nội.” Lão gia tử công nói xong thì lên lầu cùng mấy người kia. Ba người ở phòng khách nhàm chán đợi hơn một giờ mới thấy lão gia tử đi xuống, xong mang theo mấy người ra về

Lam Tịch thầm nghĩ, hôm nay như vậy có ý gì, giớ thiệu chúng ta với mấy người kia chăng? Những người này rốt cuộc là ai, trước kia đều chuyên tâm nghiên cứu độc dược võ công cho tới giờ cũng không để ý nhiều lắm bối cảnh Hàn gia, lão gia tử thoạt nhìn không đơn giản, chăc không phải người của hăc đạo chứ? Nhưng nhìn việc hôm nay thế nào cũng không giống họp phản động chút nào.

Sau khi trờ về, Lam Tịch xin ông nội một cái két sắt, mang tất cả độc dược từ nhà cho vào khóa lại, mang theo trừ bỏ thanh bảo kiếm chính là độc dược này, từ lâu đã thành thói quen tùy thời tùy chỗ đều cất giấu độc ở trên người. Trước khi sang đây đã tìm hiểu qua, rất nhiều độc dược đều không sinh sống tại Nhật bản được, cho nên cũng không có biện pháp ở gieo trồng cỏ độc, may là mấy năm trước đều trồng rất nhiều, đủ dùng đến hết đời. Trước lúc đi Lam Tịch thu hoạch sạch dược thảo trong nhà kính, chỉ để lại hạt giống khóa ở nhà.

Vài ngày sau đó ông nội đều dẫn ba đứa chau ra ngoài, đi rất nhiều nhà ăn cấp cao dùng cơm, hoặc dẫn bọn họ thưởng thức danh lam thắng cảnh khắp nơi, dù sao cũng là lão nhân cùng tuổi trẻ bất đồng, Hàn Vân Hàn Dương dần dần có chút chán đời, lão gia tử tự nhiên nhìn ra, cuối cùng phái mấy vệ sĩ đi theo hai đứa, cho bọn chúng tự do tung tẩy, chỉ giữ Lam Tịch bên người. Lam Tịch cùng lão gia tử có rất nhiều điểm chung, những nơi nào lão gia tử thích thì Lam Tịch cũng thích, hai người tán gẫu không biết chán.

Hôm đó, hai ông cháu đang chơi cờ trong phòng, một vệ sĩ vội vàng mở cửa, chào hỏi xong đến thì thầm vài câu với lão gia tử. Lão gia tử nghe xong thì biến sắc, đáp lại:

“Mời họ đến phòng khách!”

“Dạ.”

Vệ sĩ lui ra ngoài lão gia tử như trước không chút hoang mang cùng Lam Tịch chơi cờ.

“Gia gia, có khách hay sao? Nếu vậy ngài cứ ra trước đi!”

“Không vội.”

“Nga.” Cho đến lúc chơi cờ xong, ông nội mới ung dung đứng dậy, Lam Tịch vội vang ra đỡ.

“Ông nội, có cần ta đi cùng không?” Lão gia tử thầm nghĩ một chút rồi đáp:

“Ừ, cũng tốt, đi thôi.”

Lão gia tử mang Lam Tịch tiêu sái đến phòng tiếp khách, vệ sĩ giúp hai người mở cửa. Lam Tịch nhìn lướt qua, trước có ba người ngồi, vẻ mặt nghiêm túc. Lão gia tử ngồi vào phía đối diện sống lưng thẳng tắp đầy uy nghiêm.

“Nguyên Điền tiên sinh hôm nay đến đây có việc gì?” Có một người trong phòng hơi cúi đầu chào hỏi.

“Tôi thay mặt cha đến khiêu chiến ngài!”

“Ừm? Điền lão tiên sinh không dám tới sao?”

“Chắc chắn không phải, chỉ là cha có việc cần làm, một mình vãn bối như tôi là đủ.” Lão gia tử mặt không đổi sắc nhấp một miếng nước trà đáp lại:

“Nếu tôi chấp nhận khiêu chiến có tính là ỷ lớn hiếp nhỏ không?”

“Kiếm đạo quyết đấu bất luận tuổi chỉ luận thắng thua.” Lam Tịch một trận sửng sốt lão gia tử lớn tuổi như vậy còn muốn động võ? Nguyên Điền kia trông bừng bừng sát khí vạn nhất lão gia tử có mệnh hệ nào thì làm sao? Hơn nữa cách ăn nói của Nguyên Điền kia thật làm cho người ta căm tức.

“Cũng tốt, ta đồng ý khiêu chiến.”

“Gia gia.” Lão gia tử quay lại nhìn đứa cháu mình.

“Lam Tịch có chuyện gì.”

“Xin hỏi quyết đấu kiếm đạo này có quy củ gì?”

“Kiếm thuật Trung Quốc với kiếm đạo Nhật Bản. Chiêu thức không giới hạn.”

“Gia gia, xin cho Lam Tịch thay ngài xuất chiến.” Lão gia tử sửng sốt, không thể tưởng được Lam Tịch lại nói vậy. Nguyên Điền cũng chú ý tới tiểu mỹ nhân này, nhìn đi nhìn lại cũng hơn mười tuổi mà thôi, lớn lên ôn nhu yếu ớt, làm sao giống người luyện kiếm chứ.

“Lam Tịch cũng biết kiếm thuật?”

“Hiểu sơ một phần.” Nguồn :

“Ờ. . . Hảo, vậy khiêu chiến hôm nay để cháu đi vậy.”

“Hàn lão tiên sinh, vạn nhất ngộ thương thì. . .”

“Sinh tử có mạng. Lam Tịch đi chuẩn bị đi.”

“Vâng, gia gia.” Lam Tịch đứng dậy lui ra ngoài. Lão gia tử dẫn Nguyên Điền đến sân khiêu chiến trong lòng đất, Nguyên Điền một thân ki-mô-nô ngồi ngay ngắn trên chiếu, một lúc sau Lam Tịch trở lại, thân mặc một bộ áo choàng trắng phong cách cổ, cầm trong tay thanh kiếm cũ màu đen, hiển nhiên là một thiếu niên hiệp sĩ.

Lam Tịch thấy trong phòng dã tập trung rất nhiều người, một bên vệ sĩ Hàn gia đều âu phục màu đen, một bên là thủ hạ Nguyên Điền mặc kimono. Nguyên Điền đứng đối diện, khinh miệt nhìn Lam Tịch

“Lam Tịch, nhà Nguyên Điền kiếm đạo không đơn giản, hết thảy cẩn thận.”

“Gia gia yên tâm, chỉ là một tên giặc Oa(*) mà thôi.”

(*)Giặc Oa: bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI, một tràng pháo tay vì tịch nhi chửi người quá hay!

Những lời này vốn là nói cho ông nội nghe, thanh âm mặc dù không lớn nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ, Nguyên Điền trợn tròn hai mắt, không thể tin người này nhỏ vậy mà ngạo mạn, xem ra hôm nay nhất định phải cho khuôn mặt kia mấy đao coi như dạy dỗ.