Phong Vũ - Thay Đổi Vì Em!

Chương 15




Chẳng mấy chốc đã đến những ngày cuối năm.

Ngày 24/12.

Trong tiết trời se lạnh của mùa đông, khắp nơi được trang trí vô cùng bắt mắt để đón chào một đêm Giáng sinh an lành.

Nhìn những bông tuyết trắng xóa đang rơi kia, Giai Ý không kìm được mở cánh cửa kính dẫn ra ban công nơi phòng làm việc của Phong Vũ.

Mặc dù trời rất lạnh nhưng Giai Ý mặc đồ khá phong phanh, cũng không thèm mặc thêm áo ấm. Nhưng Giai Ý vấn thích thú đưa tay hứng những bông tuyết trắng tinh đang đáp nên tay mình.

*Hát xì*

Tiếng hắt xì của Giai Ý làm Phong Vũ nhanh chóng chú ý đến.

"Em thật là! Trời lạnh còn ra đây làm gì, cũng không mặc thêm áo khoác. Em cũng đâu có khỏe mạnh gì đâu, thể nào tý nữa cũng sẽ sụt sịt mũi cho mà xem.!

Tuy là trách mắng nhưng Phong Vũ vẫn không quên mang áo khoác ra khoác cho Giai Ý, ở phía sau ôm trọn vô vào lòng ủ ấm.

"Hôm nay là Giáng sinh đấy, em cũng muốn được ông già Noel tặng quà!!"

"Vậy sao? Vậy em muốn được tặng gì, anh sẽ bảo ông già Noel tặng cho em!!"

Giai Ý tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ "Ừmmmm...Để em nghĩ xem. Em sẽ chọn món quà nào mà phải thật giá trị, để ông già Noel sau khi mua cho em sẽ trở nên nghèo không còn một đồng xu dính túi."

Cô đắc ý nói với Phong Vũ. Anh thì chỉ mỉm cười, những gì cô muốn anh sẽ cho cô tất cả, ngay cả mạng sống của anh.

"Vậy em đã nghĩ ra gì chưa?"

"Ừm...vẫn chưa, em tưởng rằng việc chọn quà sẽ rất đơn giản, nhưng nó không dễ như em nghĩ!"

"Vậy để anh bảo ông già Noel tặng cho em một món quà đặc biệt nhé!

"Là gì vậy?" Giai Ý quay người lại nhìn Phong Vũ.

"Anh!!!" Phong Vũ bật cười nói.

Giai Ý xụ mặt xuống.

"Sao? Không thích à?!"

"Đúng vậy! Anh vốn là của em rồi mà, cần gì phải bảo ông già Noel cho em chứ?!!"

" Được, anh là của em, vậy sau khi anh làm việc xong sẽ đưa em đi chơi nhé!"

"Vâng!"

Giai Ý vui vẻ đồng ý. Hai người cùng nhau đi vào trong, ở ngoài này lạnh chết đi được.

Nhớ lại mấy ngày trước, từ sau hôm cô nói rằng tủ sách trong phòng làm việc của anh toàn những cuốn sách khô khan thì ngay hôm sau căn phòng này đã xuất hiện cả mấy thùng giấy lớn, trong đó toàn sách là sách, đều là những thể loại mà cô thích.

Tạ Thiên là người phụ trách mang chúng vào.

"Chủ tịch! Sách anh cần đây!"

"Ừ! Cậu giúp tôi xếp chúng ở giá sách mới bên kia, đừng xếp cao quá nhé!"

Giai Ý thì tò mò, cô bước đến bên cạnh những cái thùng ấy, hỏi Tạ Thiên.

"Anh Tạ Thiên, đây là gì thế?"

"Đều là sách mà chủ tịch dặn anh mua. Nhưng anh vẫn thắc trước giờ chủ tịch có bao giờ đọc những thể loại này đâu, đã vậy còn cho người làm một cái giá sách mới với phong cách không hề giống với như mọi khi"

Giai Ý cầm một cuốn sách lên, đó là quyển "Sherlock Holmes", cầm thêm một cuốn khác, là quyển "Harry Potter", còn có cả "Truyện Cổ Grimm" và hàng loạt những cuốn sách cô thích khác.

Nhìn ánh mắt sáng rực của cô thì Tạ Thiên mới ngờ ngợ ra gì đó "Giai Ý! Đừng nói em thích những cuốn này nhé?!!"

"Đúng ạ! Tất cả đều là những cuốn sách thuộc thể loại em thích!!"

Bây giờ Tạ Thiên mới hiểu, những cuốn sách này không phải mua cho Phong Vũ đọc mà là cho cô nhóc này.

Và cả cái kệ sách lạc loài này nữa, khi cả phòng đều là màu trắng đen tao nhã thì lòi đâu ra nguyên một kệ sách lớn bằng gỗ màu nâu. Đã thế Phong Vũ còn đặc biệt dặn dò anh xếp sách thấp một chút.

Thì ra đều là cho Giai Ý, sách thể loại cô thích, tủ sách theo phong cách cô thích, còn chú ý đến an toàn của cô. Đúng thật là một người đàn ông hoàn hảo.

Phong Vũ vừa xếp sách mà lòng tan vỡ, con tim độc thân này không thể nào chịu nổi. Thâm tâm anh gào thét "Chủ tịch! Sao anh nỡ lòng nào bỏ em theo người khác... hic!!"

Giai Ý thì hạnh phúc, cầm lấy một cuốn sách có tiêu đề khá hấp dẫn, thể loại kinh dị. Dù rằng bản tính nhát gan nhưng gan đọc truyện ma thì có thừa.

Cô say sưa đắm chìm đọc sách, không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài ra sao. Cũng không để ý rằng có một thanh niên tội nghiệp đang phải vật lộn sắp xếp với mấy trăm cuốn sách.

Phong Vũ thì mỉm cười khi thấy cô chăm chú đọc sách. Anh cũng không tin rằng một người thấy bài tập là muốn bỏ đi ngay như cô lại là một người thích đọc sách, còn có thể hoàn toàn chú tâm đến vậy.

Trong phòng ba người, mỗi người một việc, không ai làm phiền ai.

Trở lại hiện tại, Phong Vũ đang chăm chú làm việc, Giai Ý đi đến tủ sách của riêng mình, lấy cuốn sách đang đọc dở trở lại sofa tiếp tục đọc.

Dạo này Phong Vũ đang chuẩn bị cho một dự án có tính đột phá rất cao nên vô cùng bận rộn.

Giai Ý thấy anh nói đang chuẩn bị cho dự án thì biết rằng anh sẽ rất bận, ngày ngày chăm sóc anh những việc lặt vặt ngoài ra không làm phiền anh.

Thời gian trôi nhanh chóng, bây giờ đã là gần 10 giờ đêm, Phong Vũ vẫn còn một số công việc chưa xong, nhìn đồng hồ mà Phong Vũ giật mình.

"Đã trễ vậy rồi sao! Mình không để ý thời gian!"

Nói rồi anh nhìn qua ghế sofa, Giai Ý đang nằm ngủ say trên đó. Anh đứng lên tiến đến bên cô, nhìn ngắm gương mặt xinh xắn mà cảm thấy tội lỗi.

Giai Ý từ từ thức giấc "Anh làm xong rồi sao?"

Phong Vũ nhẹ nhàng lấc đầu "Vẫn chưa, xin lỗi vì không đưa em đi chơi được. Ngày mai vẫn còn ngày lễ, anh sẽ đưa em đi chơi sau, được không?"

Giai Ý biết anh rất bận nên rất thông cảm " Không sao! Anh làm cho xong đi, xong sớm chúng ta về nhà!"

Anh hôn lên mái tóc rất mượt và thơm của cô.

"Chờ anh một chút nhé, sắp xong rồi!"

Giai Ý gật đầu cười với anh. Phong Vũ quay lại làm việc với 100% công lực. Rất mau sau đó anh cũng làm xong. Nhưng Giai Ý vì không đợi nổi nên đa ngủ quên tiếp.

Phong Vũ trùm áo khoác lên Giai Ý, sau đó bế cô lên cùng nhau trở về.

Về đến nhà đã là gần 12 giờ đêm, Phong Vũ đặt Giai Ý xuống giường, sau đó tắm táp qua loa. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại có một ý nghĩ táo bạo.

Phong Vũ không ở lại phòng mình mà đi qua phòng Giai Ý. Tiến đến nằm bên cạnh cô, ôm trọn cô vào lòng, chìm vào giấc ngủ. Dù gì ngày mai cũng là cuối tuần nên anh cũng thư thả hơn.

Sáng sớm hôm sau, Giai Ý tỉnh dậy thì thấy Phong Vũ đang ôm mình.

Cô không đánh anh dậy mà chỉ dịu dàng ngắm nhìn anh. Trông sắc mặt anh có vẻ không được tốt như hồi trước, dạo gần đây anh làm việc rất trễ mà.

Bàn ta nhỏ nhắn vuốt ve khuân mặt như được chạm khắc kia, chợt một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô.

"Em dậy rồi à!" Phong Vũ cất giọng trầm hỏi

"Ừm, mới dậy. Hôm nay cuối tuần, anh ngủ tiếp đi!"

"Ừm" Phong Vũ lười biếng vùi đầu vào vòm ngực của Giai Ý, hai tay ôm lấy eo cô. Tư thế này mặc dù có hơi...Nhưng Giai Ý chỉ nghĩ đơn giản. Hai người là người yêu của nhau mà, như vậy cũng bình thường.

Thế là Giai Ý để anh thoải mái ôm mình, xem như là một món quà cho sự cố gắng của anh mấy ngày vừa rồi. Bàn tay cô rảnh rỗi nằm nghịch mái tóc đen láy của anh. Mùi hương từ mái tóc của anh tỏa ra ảm hết cả một khoảng không gian.

Giai Ý nằm tận hưởng chúng, chẳng mấy chốc mà cô cũng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào cùng người mình yêu.