7
Tôi không chịu nổi, đáp trả: "Nên bà nghĩ mình học chưa hết tiểu học nhưng cưới được bố tôi là tốt sao? Bố tôi tốt ở chỗ nào? Là đẹp trai khỏe mạnh hay cho bà ăn sơn hào hải vị? Ồ, tôi hiểu rồi, bố tôi tốt ở chỗ chịu làm kẻ ngốc nuôi con người khác."
Gần như khiến góa phụ Triệu sảy thai.
Chuyện học thêm tôi giữ kín, người làng ban đầu nghĩ tôi cuối tuần đi giúp mẹ bán đậu hũ.
Nhưng có một bà mẹ của học sinh trong lớp học thêm nhận ra tôi. Ở quê không có bí mật, chẳng mấy chốc cả làng biết chuyện tôi học thêm.
Mọi người xôn xao. "Yến kiếm được ít tiền liền kiêu căng, cho Nhược Nam đi học thêm?"
"Có tiền nên chăm sóc cháu trai, cùng họ cơ mà."
"Nhược Nam không phải đứa thông minh, con gái sớm muộn cũng lấy chồng, tốn tiền học làm gì."
"Không bằng tiết kiệm tiền, sau này già còn có chỗ dựa."
Trong suy nghĩ của họ, nếu tôi thực sự thông minh, không cần tốn tiền vẫn thi đỗ cấp ba, vào đại học, thì cắn răng nuôi cũng được. Nhưng tốn tiền để nâng tôi lên, thì đúng là đầu óc bị lừa.
Góa phụ Triệu càng cười nhạo mẹ tôi. "Yến, tái hôn sinh con trai đi. Nuôi con trai mới có hy vọng, con gái vô dụng."
Mẹ cười lạnh. "Tôi kiếm tiền, muốn tiêu đâu thì tiêu, tôi thích. Tôi không phải heo, chỉ biết sinh đẻ. Người phụ nữ không có bản lĩnh chỉ biết sinh con trai để thể hiện giá trị. Tôi không muốn con gái tôi sau này trở thành ký sinh trùng phụ thuộc vào đàn ông."
Góa phụ Triệu bị mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng.
Học thêm rất tốn kém, mẹ còn phải để dành tiền học cấp ba cho tôi.
Với thu nhập bán đậu hũ hiện tại, vẫn có thể đủ.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Có lẽ vì lần trước bị mắng, góa phụ Triệu càng ghét mẹ.
Hoặc từ lâu đã ghen tỵ với mẹ vì kiếm được tiền.
Bà ta không biết xấu hổ, cũng sắm xe ba bánh, học mẹ bán đậu hũ.
Không chỉ có bà ta, làng đã có người ghen tỵ với công việc này, giờ bà ta làm thì họ cũng làm theo.
Trong hai làng đã có thêm ba người bán đậu hũ ở thành phố.
Họ bám theo mẹ, đi theo đường của mẹ.
Hương vị không quan trọng, họ bán rẻ hơn.
Tiền xấu đuổi tiền tốt.
Sau này tôi mới biết đây là hiện tượng phổ biến.
Chỉ cần nhà nào bán được, phố sẽ mở thêm nhiều cửa hàng.
Cuối cùng trong cạnh tranh ác liệt, lợi nhuận càng mỏng, chỉ đủ duy trì cuộc sống.
Thời gian đó, lượng đậu hũ của mẹ giảm từ ba thùng xuống còn một thùng.
Bà nội vui không ngậm được miệng: "Giờ bán đậu hũ không kiếm được tiền nữa, tôi muốn xem cô làm sao nuôi Nhược Nam đi học. Tốt nghiệp cấp hai cho nó đi làm công, làng mình con gái không phải đều như vậy sao, chỉ khác mỗi nó?"
8
Con người thật kỳ lạ.
Chúng tôi sống không tốt không khiến họ giàu thêm. Nhưng họ mong chúng tôi mãi ở trong vũng bùn, không bao giờ ngẩng đầu lên.
Thời gian đó, mẹ mệt mỏi trông thấy. Trước mẹ là bông hoa rực rỡ, giờ như thiếu nước, héo úa.
Tôi lo lắng: "Mẹ, con không đi học thêm nữa, con tự học cũng có thể đỗ cấp ba."
Mẹ mắng tôi: "Con không biết đầu mình ra sao à? Không có thầy cô chỉ dẫn, tự học mà đạt điểm cao à? Giờ là thời điểm quan trọng của lớp chín, càng không được lơ là. Mẹ còn chút vốn, đủ gửi con học thêm. Kiếm tiền là việc của mẹ, con phải học tốt."
Nếu có điều gì vui trong cuộc sống ngột ngạt, thì đó là chuyện góa phụ Triệu gặp nạn.
Bà ta lợi dụng bụng bầu để lấy lòng thương, cướp đi nhiều khách hàng của mẹ, và khoe khoang không ngừng.
Bà ta giành địa bàn với các tiểu thương khác, dựa vào bụng bầu, đẩy xe chen lấn đối thủ.
Kết quả tự vấp ngã, chảy m.á.u nhiều.
Bà nội ở bệnh viện khóc lóc, chửi rủa người bán hàng đã gây hại cho cháu bà, nguyền rủa họ sinh con không hậu môn, nhà họ tuyệt tự.
Cuối cùng, con của góa phụ Triệu không giữ được.
Là bé gái đã thành hình.
Bà nội đột nhiên ngừng khóc.
Về làng, bà nói: "May mà sảy là con gái, nếu là cháu trai, tao sẽ g.i.ế.c cả nhà nó."
Thực ra rõ ràng góa phụ Triệu sai trước, nhưng họ vẫn lừa được một khoản tiền.
Góa phụ Triệu cũng không buồn lắm: "Đó là số mệnh, thầy bói nói đúng, hai đứa tiếp theo sẽ là con trai. Nên con gái đến cũng không giữ được."
Mẹ nói riêng với tôi: "Đứa trẻ không sinh ra cũng tốt, sinh ra cũng khổ."
Đúng vậy.
Trên thế giới này, con gái sinh ra đã khó khăn hơn.
Sau Tết, nhiều bạn học không trở lại trường.
Phần lớn là con gái.
Họ theo gia đình, người quen hoặc đồng hương đi làm.
Hoặc vào nhà máy, hoặc làm phục vụ.
Những đứa trẻ mười mấy tuổi, nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Không ai dạy chúng kiến thức về giới tính, không ai cho chúng tình yêu trọn vẹn.
Chút tình cảm nhỏ bé khiến chúng lạc lối.
Chúng dưới sự thúc đẩy của bản năng, khám phá chuyện nam nữ, rồi nhanh chóng mang bầu.
Mang bầu rồi vội vã kết hôn.
Chưa đủ tuổi đăng ký, đã sinh con.
Hiện tượng này ở nông thôn đã không còn xa lạ.
Còn có những người chưa yêu đương đã sớm mai mối, gặp được người hợp ý liền đính hôn sau nửa tháng, cùng nhau đi làm, rồi mang bầu về kết hôn.
Góa phụ Triệu và bà nội, thậm chí nhiều người trong làng, đều mong tôi trở thành một trong những cô gái đó.