Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 81: Con rể




Chỉ vừa bước vào trong, cô đã nhìn thấy bác sĩ Ngạn ngồi lù lù trên ghế sofa. Thì ra đây là nguyên do khiến chị hai cứ giấu giấu giếm giếm. Thảo nào sắc mặt chị ấy khác lạ như vậy.1

Dược Khuê khẽ chau mày, còn bác sĩ Ngạn nở nụ cười ngạc nhiên, anh ấy cũng hơi bối rối:

- Dược Khuê, chào cô!

Cô nhìn anh ấy rồi lại nhìn sang chị hai:

- Chị à, tại sao bác sĩ Ngạn lại ở đây?

Hai má Nhược Phù ửng đỏ, chưa gì mà cô ấy đã thẹn thùng, ngập ngừng thế này, chẳng giống chị hai mạnh mẽ của mọi khi chút nào.

- Anh ấy đến đây…để…để hỏi chị về vài vấn đề kiện tụng thôi?

Cô nghi hoặc nhìn họ, giờ nghỉ trưa lại đến bàn công việc, trong khi trên bàn vẫn còn đang bày ra vài món ăn, rõ ràng hai người họ đang dùng bữa cùng nhau.

Dược Khuê vừa trêu vừa dỗi:

- Thôi em hiểu rồi. Chị đã có người ăn trưa cùng nên mới không muốn ăn với đứa em gái này nữa phải không?

Nhược Phù liền nắm tay cô dỗ dành:

- Không có đâu, nào mau qua đây ăn cùng chị đi.

Bác sĩ Ngạn nghe vậy cũng vội cất lời:

- Đúng đó, chúng ta ăn trưa cùng nhau đi, càng đông càng vui mà.

Dù miệng nói thế như thật ra Triều Khang rất mong có không gian riêng dành cho hai người. Anh ấy cũng rất biết cách tấn công, vừa nghe Phong Lĩnh bảo Nhược Phù vẫn còn độc thân thì lặp tức bật chế độ chinh phục người đẹp.

Anh ấy lấy lý do cần tư vấn về vấn đề kiện tụng đất đai của người nhà để tiếp cận luật sư Hạ. Nhưng ngoài vấn đề công việc, Triều Khang cứ dày mặt để đến gặp luật sư Hạ hằng ngày, chai mặt mua cơm trưa đến ăn cùng chị cô, có lẽ bây giờ Nhược Phù cũng đã phần nào siêu lòng trước chàng bác sĩ điển trai.

Cô vừa ăn trưa cùng họ vừa điều tra chuyện "tình cảm" của cả hai để còn về kể lại với Phong Lĩnh. Nhưng cô nào hay chính chồng cô là người đã góp phần kết đôi cho đôi trẻ. Ngẫm lại cô mới nhớ, có lần anh hỏi cô về việc chị hai đã có người yêu chưa, khi cô hỏi nguyên do anh muốn biết thì Phong Lĩnh lại bảo bí mật và sớm muộn gì cô cũng sẽ được biết. Giờ thì lộ tẩy rồi, chính xác là muốn làm ông tơ bà nguyệt đây mà.

Trong suốt buổi ăn, chị hai của cô và bác sĩ Ngạn cứ khéo léo trộm nhìn nhau trong sự thẹn thùng. Người ngoài cuộc trong thấy liền nhận ra tình ý, dù họ cố nói chuyện để đánh trống lãng nhưng cũng không thể qua được đôi mắt hóng chuyện của cô. Xem ra vợ chồng cô sắp có anh rể rồi đây.

Một lát sau bác sĩ Ngạn ra về trước vì còn có việc ở bệnh viện. Khi chỉ còn lại cô và chị hai, Dược Khuê đã hỏi chị mình về chuyện thân phận thật của cô. Ban đầu cô ấy cứ chối và hỏi vì sao cô lại có thắc mắc như vậy.

Cuối cùng cô quyết định kể ra chuyện mình bị Đông Chiếu Hoa bắt giữ. Cũng từ đây Nhược Phù biết được Phong Lĩnh là người của thế giới ngầm, nhưng Dược Khuê và anh cũng đã thành đôi, cô ấy cũng chẳng thể làm gì khác.

Không thể giấu cô được nữa, chị hai đã gật đầu thừa nhận chuyện cô không phải em ruột của cô ấy cũng như người ba mà cô yêu thương bấy lâu nay cũng là ba nuôi của cô. Vậy ra lời mẹ cô nói là thật chứ chẳng phải do nhất thời muốn giải cứu cho cô nên mới viện cớ.

Khi Đông phu nhân về sống cùng ba nuôi (tức ba ruột Nhược Phù) thì cô ấy đã được sáu tuổi nên biết rõ chuyện Dược Khuê không phải em ruột của mình. Tuy nhiên suốt bao năm qua, chị hai luôn xem cô như người em ruột thịt mà hết lòng yêu thương và chăm sóc. Hai chị em tâm sự chuyện trò rồi lại ôm nhau khóc, máu mủ ruột rà chắc chắn là người thân, nhưng gia đình đôi khi không nhất thiết phải là người cùng huyết thống, điều quan trọng nằm ở sự hy sinh và những điều tốt đẹp mà họ dành cho nhau.

———————————————

Phong Lĩnh ngồi tựa lưng vào ghế xoay, không khí phòng làm việc im ắng, pha lẫn chút căng thẳng. Anh đang có một kế hoạch táo bạo để kết thúc những ngày tháng đối đầu bất phân thắng bại. Nhưng giờ đây điều khiến anh trăn trở, lo lắng nhất chính là Dược Khuê.

Tiếng chuông điện thoại khiến anh thoát khỏi dòng suy nghĩ. Là số lần trước đã gọi đến, tuy không lưu tên nhưng Phong Lĩnh thừa biết là ai. Phong Lĩnh Điềm tĩnh nhấc máy:

- Ông muốn gì?

Đầu dây bên kia, Đông Chiếu Hoa liền đáp lời:

- Tao muốn nói chuyện với Dược Khuê, mau đưa số điện thoại của con bé đây.

Bây giờ ông ta đang dùng tư cách "ba vợ" để ra lệnh cho anh sao? Lần trước bọn chúng bắt cô đi đã lấy điện thoại của cô rồi không trả lại nên Phong Lĩnh vừa mua cho cô điện thoại mới. Dù lão ta là ba ruột của cô nhưng cũng là kẻ thù không đội trời chung với anh. Còn lâu anh mới ngoan ngoãn nghe lời lão.

- Tốt nhất là ông đừng làm phiền đến cuộc sống của cô ấy. Để Dược Khuê được yên nếu ông thật lòng yêu thương con gái của mình.

Anh không có ý ngăn cấm tình cảm cha con của cô, nhưng nếu việc ông ta xuất hiện trong cuộc đời Dược Khuê chỉ khiến cô ta thêm đau khổ thì cách tốt nhất là đừng dính líu.

- Mày buồn cười thật, chuyện gia đình tao thì không đến lượt mày lên tiếng. Muốn làm con rể của tao thì nên biết điều một chút, để tao còn suy nghĩ lại mà chấp nhận mày.

Thật chẳng biết ai mới là kẻ buồn cười, dù ông ta có chấp nhận anh hay không thì cô và anh vẫn yêu nhau say đắm đó thôi. Căn bản cả hai đã đến với nhau từ trước khi cô biết ông ta là ba ruột của cô, vậy nên chẳng có lý do gì để anh cần ông ta đồng ý.

- Nhảm nhí!

Chỉ buông lại hai chữ ngắn gọn và lập tức cúp máy, rất đúng chuẩn phong cách lạnh lùng, vô cảm và dứt khoát của Bạch Phong Lĩnh.