Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 55: Che cũng vô ích (H+)




Bên dưới bắt đầu di chuyển, nhịp nhàng đưa chiến mã vào ra, nhưng cô không thể thoải mái tận hưởng khoái cảm, ánh mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh vì sợ có ai đó trong thấy cảnh tưởng bỏng mắt đang diễn ra tại hồ bơi.

- Đừng mà...tôi không muốn chúng ta...ở đây...

Chiếc chày đã tìm thấy đúng mảnh ghép để lấp đầy khoảng trống, dẫu muốn hay không thì cô cũng phải cùng anh vận động. Từ trước đến nay nào có kiểu học bơi lạ lùng như vậy. Sau buổi tập dù cô vẫn chưa biết bơi nhưng lại bị hành đến đuối sức.

Hai tay cô bám lấy thành hồ bơi trơn trượt, bên dưới đang bị đoàn tàu khuấy đảo trong lòng nước, cảm giác thân mật thế này thật sự quá lạ lẫm. Từng cú thúc vào như đang trút cạn nguồn sức lực trong cô, chân cô sắp không thể trụ nổi thêm nữa. Anh rút vật to lớn ra khỏi nơi ẩm ướt.

Trông cô hồi hộp lo lắng khi phải làm chuyện hai người giữa nơi trời xanh mây nước phủ quanh khiến anh có chút thương xót. Để cuộc vui được thoải mái, tận hưởng trọn vẹn từng giây từng phút trôi qua, anh bế thốc trên tay rồi rời khỏi hồ bơi.

Dược Khuê thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ rằng mình đã thoát nạn. Nhưng đây lại là một suy nghĩ sai lầm, ngây ngô tiếp tục chồng chất thơ ngây, lần nữa cô đi vào vết xe đổ của chính mình.

Trở lại phòng ngủ riêng tư, anh bế cô đi thẳng vào phòng tắm. Hiện tại cơ thể cả hai đang bị ướt, nếu hành sự trên giường e rằng không thuận tiện. Anh vừa đặt cô vào bồn tắm liền xả nước, diễn cảnh này đã ban cho tâm hồn ngây ngô của cô một cái tát đầy đau đớn. Ban nãy chỉ mới xong hiệp một, bây giờ sói lại muốn thịt cừu.

Anh đưa tay chạm vào dây áo của cô rồi kéo xuống, Dược Khuê bối rối nhìn anh, muốn bảo anh dừng lại nhưng thừa biết vô ích. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bộ đồ bơi đã bị vứt xuống sàn, cô vội chéo hai tay che chắn phần nhấp nhô trần trụi đang bị phơi bày.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô khiến anh lại càng thêm hứng thú, lần nào ân ái cô cũng ngại đến đỏ mặt đỏ tai. Cô gái nhạy cảm như vậy thật hiếm thấy. Phong Lĩnh nắm lấy tay cô, muốn cô thả lỏng thay vì cứ gồng mình tỏ ra chống đối:

- Em có che cũng vô ích.

Anh kéo tay của cô ra khỏi nơi căng tràn, nhân tiện cúi người mút lấy cặp tuyết lê. Bàn tay nghịch ngợm chạm vào búp hoa bên dưới, ngón tay vuốt nhẹ bên ngoài cửa hang, cả cơ thể cô như có dòng điện chạy xẹt qua, chợt thấy rùng mình khi khoái cảm đột ngột ập đến.

Tiểu ca vẫn đang vươn mình cứng cáp, không thể chần chừ thêm được nữa, anh đưa vật to lớn đến gần cửa hang, ma sát nhẹ bên ngoài rồi nhanh chóng tiến vào trong. Cô tựa đầu vào thành bồn, hơi ngẩng mặt lên, bên dưới bắt đầu những cú thúc vào trong, đoàn tàu rẽ lối đi vào hầm sâu chật hẹp. Dược Khuê bấu vào hai cánh tay anh khi chiếc chày giã đến nơi sâu nhất, chạm vào kho báu đắt giá rồi lại di chuyển ngược ra ngoài, tiếp tục những cú thúc mạnh mẽ vào ra, lặp đi lặp lại chẳng rõ bao nhiêu lần.1

Hang nhỏ co thắt, trào dâng một thứ chất lỏng góp phần để chiến mã trơn tru đi vào khai thác vùng đất thần bí. Anh cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô, đưa lưỡi vào trong khoang miệng khuấy đảo một vòng rồi nút lấy lưỡi đối phương. Sự tác động mạnh mẽ khiến cổ họng cô có cảm giác như bị kéo căng, một chút khó thở xen lẫn khoái cảm, hang nhỏ bên dưới lại càng thắt chặt, chẳng khác nào muốn ngăn chặn chuyển động liên hồi của đoàn tàu.

Cô càng giữ chặt tiểu ca, anh lại càng cố sức dịch chuyển, nơi thân mật đang hòa quyện nắm giữ điểm kích thích chủ chốt. Hai thân thể dâng trào khoái cảm, theo từng cú húc vào trong, nước trong bồn tắm bị lực tác động nên liên tục tràn ra ngoài. Sự thâm nhập kéo dài, cả hai quấn lấy nhau, miệt mài trồng cà rốt mà quên cả thời gian.

- ---------------------------------

Buổi ăn tối lãng mạn, có nến và hoa, anh chu đáo dặn dò nhân viên của resort chuẩn bị mọi thứ, chỉ mong cô sẽ thích.

Cô không ngờ anh cũng lãng mạn như vậy, còn tưởng anh chỉ biết cục súc, nhõng nhẽo, nhiều lúc lại lạnh lùng khó hiểu.

Cả hai cùng nhau ăn bữa tối, cô đưa mắt nhìn anh, tâm trạng có hơi căng thẳng, nhưng thắc mắc trong lòng quá lớn nên nhất định phải hỏi.

- Lúc sáng anh nói là sẽ cho tôi biết những gì tôi muốn.

Xem ra cô rất có hứng thú với chuyện làm ăn của anh nên không quên lời nói này. Phong Lĩnh đã khẳng định thì chắc chắn không nuốt lời, đặc biệt là với cô.

- Đúng vậy, em cứ hỏi, tôi sẽ không lẩn tránh.

Dược Khuê có chút suy tư, dù hơi khó khăn nhưng bây giờ có cơ hội lại không hỏi thì về sau lại phải ôm hoài nghi mà sống, cảm giác rất khó chịu.

- Anh...anh có liên quan đến...đến xã hội đen sao?

Dù chỉ vừa hỏi một câu nhưng cô phải ngập ngừng đến vài lần, anh bình thản gật đầu, thái độ chẳng chút bất ngờ khi cô đề cập đến điều này:

- Phải.

Phong Lĩnh dừng đũa rồi ngẩng mặt nhìn cô, biểu cảm của Dược Khuê có chút sững sờ dù cô đã đoán ra được điều này khi nghe cuộc nói chuyện của anh.

- Em sao vậy? Sợ tôi à?