Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 41: Nạn nhân của bạo lực




Bây giờ có lẽ đây là cách tốt nhất, cô gật đầu rồi đưa anh ấy sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Triều Khang cũng hay đến nhà anh, đôi khi còn ngủ lại, vậy nên anh ấy rất quen thuộc và thoải mái khi ở đây.

Bác sĩ Ngạn bước vào phòng riêng rồi cất lời:

- Được rồi, cứ để tôi tự nhiên, cô về phòng với Phong Lĩnh đi, có gì cứ báo tôi biết.

Dược Khuê gật đầu rồi quay lưng rời đi. Cô trở về phòng để chăm "chồng". Nhìn anh yếu sức nằm trên giường, khác hẳn những lúc hổ báo mà hâm dọa, trêu chọc cô. Nghĩ lại lúc cả hai cự cãi, tuy khi ấy cô bực mình thật nhưng ít ra vẫn tốt hơn là bây giờ, anh bị thương nặng đến nói còn không ra hơi khiến cô cứ lo lắng thấp thỏm.

Dược Khuê dịu dàng nắm lấy tay anh, bỗng anh siết chặt tay cô, thì ra Phong Lĩnh vẫn chưa ngủ.

- Trông tôi bây giờ thảm lắm đúng không?

Cô nhìn anh, ánh mắt chứa đầy tình cảm:

- Anh nói gì vậy? Sảng rồi sao?

Anh thở một hơi đuối sức:

- Tôi bị thương như vậy mà cô vẫn trêu tôi à?

Trông anh lúc này hiền lành hơn hẳn mọi khi, cô nào nỡ trêu anh.

- Không. Mà anh thấy đỡ hơn chưa?

Trong thoáng chốc cô không nhớ ra điều "cấm kỵ" nên đưa tay sờ lên trán anh. Nhưng rất nhanh cô đã rút tay lại:

- Tôi quên anh không thích bị chạm vào đầu. Tôi xin lỗi.

Sự rụt rè, cẩn trọng của cô như phá tan tảng băng lạnh giá trong lòng anh. Cô không hỏi nhưng anh lại chủ động kể:

- Từ nhỏ tôi bị ba dượng bạo hành, ông ta luôn đánh vào đầu tôi, nhiều lần tôi cứ ngỡ mình sẽ chết. Nhưng không hiểu sao mạng lớn mà sống được đến hôm nay...1

Cô lại tưởng mình đang nghe anh kể về một câu chuyện của ai đó, nhưng thực chất Phong Lĩnh đang trải lòng về chính bản thân mình, về những gì anh từng trải qua.

Nhìn vào anh ở hiện tại, chẳng phải chỉ mỗi Dược Khuê mà ắt hẳn bất kỳ ai cũng không thể hình dung được anh đã có một quá khứ rất kinh hoàng. Bản thân anh cũng không được sinh ra ở vạch đích, không phải công tử quyền quý trong một gia đình trâm anh thế phiệt như bao người vẫn thường nghĩ. Sự thật đau lòng khi Phong Lĩnh từng là nạn nhân của bạo lực gia đình!

Mẹ anh (bà Bạch Kiều Xuyên) từng yêu Chung tổng (ba ruột của của anh). Tuy nhiên mối tình ấy không thành vì hai bên gia đình không môn đăng hộ đối, ba mẹ của Chung tổng, tức ông bà nội của anh không cho phép ông ấy quen bà Kiều Xuyên. Tình yêu của họ cũng không đủ lớn để vượt qua sóng gió gia đình, hơn nữa trong quá trình yêu, cả hai nhiều lần cãi nhau vì bất đồng quan điểm sống.

Nhiều yếu tố tác động đến mối quan hệ yêu đương, mâu thuẫn dần leo thang qua từng ngày, sau cùng họ quyết định dừng lại. Tuy nhiên sau khi chia tay được bốn tháng, lúc này bà Kiều Xuyên đã có tình mới cũng chính là bố dượng của anh, trớ trêu thay bà ấy phát hiện bản thân đã mang thai.1

Vì bụng không to lên quá nhiều và các triệu chứng như thai nghén, mệt mỏi, chán ăn,..xuất hiện khá trễ nên đến khi đã mang thai gần năm tháng bà ấy mới phát hiện ra. Ban đầu bà ấy có tìm Chung tổng để nói chuyện, nhưng lúc này ông ấy cũng đã có hôn ước khi được làm mai cho con gái bạn thân của ba mẹ ông ấy.

Biết người yêu cũ không muốn chịu trách nhiệm, bà Kiều Xuyên định bỏ thai nhưng khi tìm đến bác sĩ thì được thông báo thai đã lớn và có nhịp tim nên không thể phá. Nếu kiên quyết bỏ thai thì hậu quả sẽ rất khó lường, có thể ảnh hưởng đến tính mạng của cả người mẹ hoặc về sau khó để mang thai lần nữa.

Cuối cùng mẹ anh quyết định nói chuyện bà ấy đã mang thai với Chung tổng cho ba dượng. Lúc đó ông ta tuy rất sốc nhưng vẫn chấp nhận cái thai, đồng ý cùng bà ấy nuôi dưỡng anh. Nhưng nào ngờ sau khi kết hôn, năm ấy Phong Lĩnh chỉ vừa tròn hai tuổi, ông ta đã nghe theo đám bạn xấu mà vướng vào cờ bạn, rượu chè, thậm chí là gái gú.

Có thời gian mẹ anh vì không chịu nổi nên đã ẵm con rời khỏi nhà. Nhưng một năm sau ông ta lại tìm đến nài nỉ khiến mẹ anh xiêu lòng rồi cả hai lại trở về sống cùng. Đến năm anh sáu tuổi nhưng mẹ anh mãi vẫn không có tin vui với ba dượng nên hai vợ chồng quyết tâm đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả cho thấy ba dượng của anh bị vô sinh.

Nỗi tuyệt vọng khiến ông ta chán chường và ngày ngày đắm mình vào bia rượu, sa đọa gấp nhiều lần trước đây. Đỉnh điểm là việc lão ra tay đánh đập mẹ con anh, nhìn đứa con trai riêng của vợ, người đàn ông ích kỷ lại càng thấy chướng mắt.

Tận cùng của bi ai chính là vụ tai nạn giao thông đã cướp đi mạng sống của mẹ anh. Bà ấy bị hai thanh niên đi xe máy vượt ẩu đèn đỏ tông tử vong tại chỗ khi đang trên đường từ chợ trở về nhà. Cũng từ đó anh mồ côi mẹ, không biết ba ruột của mình là ai, sống với gã ba vượng thú tính, mỗi ngày bị hành hạ, đánh đập khi chỉ mới lên bảy.1