Anh nói lúc nào cũng hay ho, nghe như người đàn ông mẫu mực không bằng, nhưng thực tế là đang ép người quá đáng.
Nhược Phù vốn kỹ tính, bên cạnh đó cô ấy cũng ở cùng em gái từ nhỏ đến lớn, bây giờ Phong Lĩnh đột ngột muốn cô đến nhà anh sống, người làm chị như cô ấy kỳ thực thấy không nỡ.
- Cậu nhiều việc như vậy, thời gian đâu mà chăm sóc em gái tôi?
Anh nhìn cô bằng đôi mắt thắm thiết, nhưng với cô ánh nhìn này lại không hề chân thật.
- Chỉ cần tôi muốn thì sẽ luôn có thời gian cho cô ấy. Hơn nữa cô ấy ở với tôi sẽ có người làm chăm sóc, có đầu bếp năm sao nấu ăn cho cô ấy hằng ngày.
Những điều anh vừa nói có vẻ rất hấp dẫn, bất kể cô gái nào nghe thấy cuộc sống xa hoa, thảnh thơi như vậy cũng không khỏi ao ước. Nhược Phù lại rất thương em gái, cô còn đang có thai, được chăm sóc tốt là điều cần thiết, nhưng cô ấy cũng rất bận bịu với công việc nên mỗi ngày không thể cận kề ở cạnh cô mà chăm nom được.
- Ý em thế nào?
Nhược Phù hỏi thử ý kiến của cô, lúc này cô cảm thấy rất khó xử, chẳng biết phải làm sao mới tốt. Anh đá nhẹ vào chân cô ra hiệu bảo cô đồng ý, hai người cứ dùng hành động bên dưới bàn để trao đổi ngầm với nhau.
- Dạ em...em sao cũng được.
Cô biết rõ nếu nói không đồng ý anh sẽ lại buông lời hâm dọa, ai cô có thể không tin nhưng Bạch Phong Lĩnh chắc chắn dám nói dám làm. Lỡ như anh bị cô làm trái ý dẫn đến tức giận, trong lúc cọc tính biết đâu anh sẽ gây ra chuyện ảnh hưởng đến cả chị hai, cô không muốn vì mình mà khiến chị ruột bị liên lụy.
- Vậy ngày mai anh sẽ sang giúp em dọn đồ.
Còn đổi cách xưng hô, anh thì hay rồi, trước mặt chị cô liền diễn như thật.
- Ngày mai, nhanh vậy sao?
Anh gật đầu, vừa đạt được ý định thì vẻ mặt liền thỏa mãn thấy rõ.
- Đúng vậy, sắp tới anh sẽ sắp xếp để chúng ta đi đăng ký kết hôn.
Cô chỉ biết lắc đầu, bây giờ như cá nằm trên thớt, bất lực nhưng chẳng nói thành lời.
Buổi tối trước khi đi ngủ, chị hai và cô đã nói chuyện với cô hơn hai tiếng đồng hồ, cũng lâu rồi hai chị em chưa dành nhiều thời gian để nói chuyện với nhau nhiều như vậy. Nhược Phù căn dặn em gái phải biết chăm lo cho bản thân, cố gắng giữ gìn sức khỏe. Ngoài ra nếu Phong Lĩnh đối với cô không tốt thì hãy trở về nhà và mách với chị hai, Nhược Phù luôn sẵn sàng bao bọc và yêu thương cô.
Phong Lĩnh cũng rất chu đáo, anh có nói dù Dược Khuê ở cùng anh nhưng có thể về nhà thăm chị hai bất cứ khi nào cô muốn. Ngoài ra Nhược Phù cũng có thể thoải mái đến villa thăm cô. Anh sẽ tạo mọi điều kiện tốt nhất để cô cảm thấy thoải mái khi sống cùng anh.
- -------------------------------
Ngày đầu tiên cô sống ở nhà Phong Lĩnh, cảm nhận mọi chuyện vẫn đang diễn ra rất tốt đẹp. Dược Khuê được người ăn kẻ ở chăm lo ăn uống kỹ lưỡng, dùng toàn món ngon bổ dưỡng. Khi cô thấy chán có thể xem tivi hoặc đi dạo xung quanh villa ngắm nhìn cảnh vật tuyệt đẹp.
Nhưng cái gì cũng tồn tại hai mặt tốt xấu, khi trời tối, cô lại nhận ra Phong Lĩnh về nhà rất trễ. Cơm trưa và chiều anh cũng không về dùng bữa, anh có nói cô đừng chờ, cứ việc ăn trước vì anh rất bận.
Đã hơn mười một giờ khuya nhưng anh vẫn chưa về nhà, cô muốn gọi điện cho anh nhưng lại nghĩ mình không có tư cách để hỏi, dẫu sao cả hai cũng chẳng là gì của nhau.
Chờ đợi lâu khiến cô thấy mệt mỏi, Dược Khuê ngủ thiếp đi trên giường lúc nào cũng chẳng hay. Đến khi tiếng bật tay cầm cửa phòng ngủ vang lên thì cô bất chợt bị đánh thức. Phong Lĩnh đã về, anh choàng áo vest ngoài trên cổ tay, trên người đang mặc chiếc sơ mi trắng, bên ngoài phối cùng áo gile.
Trong phòng đã bật đèn ngủ nên ánh sáng rất mờ nhạt và khá tối, cô khẽ ngồi dậy bước xuống giường:
- Anh về rồi.
Anh đặt áo vest xuống ghế, hành động vô cùng từ tốn:
- Ừm, cô chưa ngủ sao? Thức khuya không tốt đâu.
Dược Khuê bước đến gần anh, lời lẽ nhẹ nhàng:
- Anh bảo thức khuya không tốt nhưng anh lại về trễ như vậy...
Chợt ánh mắt cô đứng tròng, có chút run rẩy khi nhìn thấy một vệt bẩn dính trên áo sơ mi, phía sau lớp áo gile. Dược Khuê định đưa tay chạm vào vị trí dính bẩn trên áo nhưng anh lập tức chụp lấy bàn tay cô giữ lại:
- Ngủ trước đi, tôi đi tắm.
Nói rồi anh quay người bước vào trong toilet. Dược Khuê có chút sợ hãi, cô cố đứng vững, tuy nhiên tâm lý lúc này rất rối bời: "Đó là...không lẽ là máu sao?".1
Vì không gian phòng khá tối nên cô không thể nhìn rõ vết bẩn đó, nhưng theo sự quan sát và linh cảm của cô, Dược Khuê cảm thấy chuyện này rất bất thường. Đặc biệt là thái độ ngăn cản khẩn trương của Phong Lĩnh, người đàn ông này bí ẩn đến đáng sợ. Bỗng cô nhận ra trong thoáng chốc đắm chìm vào sự nhỏ nhẹ, dịu dàng từ anh mà bản thân đã vô tình quên mất anh là Bạch Phong Lĩnh, người nguy hiểm và có nhiều bí mật nhất trong giới kinh doanh.