Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 2: Tự dâng đến miệng




Nghĩ là làm, người áo đen cố nâng hai chân lên cao một chút rồi duỗi thẳng để cả cơ thể tạo thành hình chữ L. Lấy hết sức đung đưa cơ thể, chuyển động mỗi lúc càng thêm mạnh, người bí ẩn lấy đà từ phía sau, một phát lao mạnh về trước.

Ngay khoảnh khắc cả cơ thể lọt thỏm vào khoảng trống trong ban công của căn phòng ở tầng hai, người này nhanh tay chạm vào nút bấm trên đai lưng để thu huy hiệu móc câu đang bám trụ trên thanh kim loại ở tầng bốn trở về vị trí cũ.

Sợi dây kiên cố được tháo gỡ, cả cơ thể người trốn chạy rơi thẳng xuống ban công, tư thế khụy chân tiếp đất tuyệt đẹp. Cẩn trọng quan sát xung quanh một lần nữa, bên trong lớp cửa kính dẫn ra ban công phòng được kéo rèm kỹ lưỡng.

Đưa tay vặn nhẹ tay cầm, thật bất ngờ khi cửa ban công không hề khóa. Nhẹ nhàng kéo rèm cửa để nhìn rõ bên trong, người đang đột nhập chợt giật thót tim khi bắt gặp ánh mắt đỏ âu như đang điên lên long sòng sọc nhìn về phía cửa ban công.

Gương mặt tuấn mỹ hoàn hảo nhưng đáng sợ vô biên, sát khí hắc ám khiến kẻ áo đen kia chợt thấy rợn cả người. Anh ta ngồi ở ghế sofa, hai tay bấu chặt vào nhau, trên người mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn, dáng người cao lớn nhưng có vẻ quằn quại khó chịu.

Bên ngoài các tầng lầu, bọn người nguy hiểm kia vẫn đang lăm le truy sát kẻ tháo chạy, hiện tại người này không thể rời khỏi căn phòng lạ lẫm vừa đặt chân vào.

Nhưng dường như nguy hiểm chưa kết thúc, nhìn vào gương mặt sắc lạnh, ánh mắt dấy lên tia máu tàn độc gây khiếp đảm thì chẳng thể tìm ra sự an toàn. Thế này khác nào vừa trốn chạy khỏi tay bọn quỷ dữ lại vô tình sa vào hang sói, một con sói đầy khát máu.

Giọng nói của người đang bị chế ngự cất lên thật uỷ mị, chẳng lẽ là phái yếu sao?

- Á...

Tiếng la từ kẻ áo đen thốt ra khi bất chợt bị người đàn ông nguy hiểm kia lao đến bóp chặt cổ, ghì mạnh cơ thể của kẻ xa lạ vào tường, thật to gan khi dám vào đến tận phòng riêng của một người nguy hiểm khép tiếng.

- Mày là ai?

Bàn tay gân guốc bóp chặt cần cổ nhỏ nhắn như muốn ghiền nát, chết thật, hắn điên quá rồi, rõ ràng muốn nghe câu trả lời từ tên đột nhập nhưng bàn tay lại bóp cổ người ta một cách thô bạo, khác nào là muốn đoạt mạng.

Người áo đen im lặng không đáp lời, một phần vì hoảng sợ không biết phải trả lời thế nào, phần quan trọng còn lại chính là...ngạt thở! Hắn quá mạnh tay, cứ như muốn giết người vậy.1

Dường như hắn bắt đầu nhận thấy hành động bạo lực của chính mình, bàn tay đang bóp cổ đối phương cũng chịu nới lỏng ra. Người bị hắn chế ngự có đôi mắt rất đẹp, đây cũng là bộ phận duy nhất ló dạng, ngoài ra cả cơ thể đều được che đậy cẩn thận thông qua lớp trang phục đen huyền bí.

Nhìn vào chiếc máy ảnh nhỏ được đeo trước ngực của tên đột nhập, người đàn ông thông minh này đã phần nào đoán ra được thân phận của kẻ liều mạng xông vào phòng hắn.

Đột ngột hắn nắm lấy hai cánh tay người đột nhập, chưa đầy một giây đã quăng mạnh người lạ mặt kia lên giường.

Cú ném thô bạo khiến chiếc mũ trên đầu người đang yếu thế rơi xuống giường. Mái tóc dài buông xõa, ánh mắt long lanh mang theo vô vàng nỗi hoảng sợ. Thì ra là một cô gái, hắn nở nụ cười đắc ý, từ nãy đến giờ, cả cơ thể hắn rơi vào bứt rứt, nóng ran đến từng tế bào mà chưa tìm được hướng giải quyết, nào ngờ mỡ tự dâng miệng mèo, chỉ tội cô gái xui xẻo tận mạng.

Hắn bước đến, một chân khụy gối trên giường, hành động vồ vập nhanh như con hổ bị bỏ đói lâu ngày.

Tuy nhiên cô gái này cũng không phải dạng vừa, thấy hắn tiến đến muốn đưa bàn tay về phía mình, cô ấy vội đưa tay gạt ngay cánh tay hắn sang một bên. Nhưng người đàn ông trước mắt vẫn nhanh hơn cô một bước, trên bàn tay hắn là khăn bịt mặt của cô.

Hành động nhanh đến mức khiếp sợ, gương mặt thanh tú, kiều diễm lộ ra khi chẳng còn vật che đậy. Hắn nhếch môi, vứt mạnh khăn bịt mặt xuống sàn. Càng thêm hứng thú khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, nếu là của trời ban bất chợt thì hắn cũng không ngại mà nhận lấy, đặc biệt khi đang rơi vào tình cảnh trớ trêu.

Hắn tiến tục tiến về phía cô, trong lúc sợ hãi, cô hét lên:

- Anh muốn gì? Tránh xa tôi ra!

Cô vung chân đá mạnh về phía hắn, nhưng thật vô ích, bàn tay to lớn đã dễ dàng chụp được cổ chân cô, nhân cơ hội kéo cô sát lại gần hắn.

- Bỏ tay ra!

Lời cô nói khiến hắn thấy thật buồn cười, rõ ràng tự cô chui vào phòng hắn, dâng hiến tấm thân đến miệng kẻ lạ mặt nhưng lại bảo hắn không được động tay động chân. Nghe có vẻ rất phi thực tế.

Chỉ trong chớp mắt, người con gái xa lạ bị hắn ghì chặt tay trên giường, khóa chặt dưới thân không còn lối thoát.

Không chần chừ thêm giây phút nào, nhân lúc đối phương không thể chống trả, hắn đưa tay xé toạc cổ áo khiến cô bàng hoàng khiếp đảm.

- Đồ khốn, anh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra!

Hắn cúi người, điên cuồng hôn lên chiếc cổ trắng ngần rồi đưa tay tháo máy ảnh ra khỏi cổ cô, nhân tiện mà ném sang một góc giường, chẳng thèm bận tâm. Nhìn thấy vật quan trọng của mình bị ném đi, cô nhíu mày khó chịu, muốn khẩn trương ngồi dậy nhặt lại món đồ nhưng cơ thể đã bị hắn khống chế.

Gã đàn ông thô lỗ nắm lấy cổ áo cô mà xé toạc một đường dài đến bụng, để lộ lấp lóa phần áo ngực bên trong.

- Là ai tự thân đi vào đây?

Giọng nói trầm thấp bên tai, câu hỏi chặn họng từ hắn khiến cô chẳng nói nên lời. Tuy nhiên cô không bỏ cuộc, tiếp tục vùng vẫy kịch liệt, nhưng hắn đã ngồi chắn trên bụng cô, hai chân cô chẳng thể đạp một phát vào trúng chỗ hiểm của tên cầm thú này. Dẫu vậy cũng không chấp nhận việc bản thân bị cưỡng đoạt, chuyện này...tuyệt đối không thể!