Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 16: Kẻ cắp gặp bà già




Tính ra số nợ còn lại lên đến vài trăm triệu, chị em cô chỉ mới trả được một nửa, bây giờ bảo thanh toán đủ trong vòng vỏn vẹn hai tháng thì đào đây ra tiền đây.

Cô cảm thấy thật nặng đầu, chuyện xui rủi cùng tới một lúc, nợ ngập đầu lại vướng thêm chuyện rắc rối với Bạch Phong Lĩnh.

Ngồi trong phòng, Dược Khuê mở tờ danh thiếp đã bị vò nát ra xem. Lúc nãy sau khi quẳng đi do tức giận, cô chẳng rõ vì sao cuối cùng vẫn nhặt lại. Nhìn tên của Bạch Phong Lĩnh ghi trên danh thiếp kèm theo số điện thoại của anh, cô chỉ thấy tức.

Bình thường chẳng ai dễ dàng có được danh thiếp của Bạch chủ tịch, trừ khi là khách hàng hoặc đối tác lớn của phía tập đoàn. Tuy nhiên để nhận được tấm danh thiếp trong tình cảnh này và với nguyên do trời ơi đất hỡi như vậy thì cô chỉ thấy căm ghét và khinh bỉ.

Cô ra khỏi nhà, muốn đi dạo một vòng để thư thả đầu óc. Ghé vào cửa hàng tiện lợi, Dược Khuê muốn mua ít kem và bánh ngọt cho chị hai. Chợt cô nhìn thấy một người phụ nữ bế một bé gái, cô bé nhỏ nhắn và xinh xắn vô cùng.1

Đứa nhỏ trong thấy mấy gói bánh kẹo liền cất lời:

- Mẹ...ơi...mua...

Bàn tay bé nhỏ chỉ vào gói kẹo trên kệ, mẹ của đứa bé mở nụ cười:

- Ăn kẹo này không tốt đâu con, chúng ta sang bên kia mua trái cây nha.

Đứa nhỏ đưa mắt long lanh nhìn mẹ, môi nhỏ nở nụ cười chúm chím:

- Dạ.

Nhìn thấy hình ảnh mẹ con họ thắm thiết, bất giác cô đưa tay sờ lên bụng, dù đứa nhỏ là hậu quả ngoài ý muốn nhưng cô vẫn không nở bỏ con. Tình cảm thiêng liêng của người làm mẹ như được vực dậy, trào dâng trong tâm trí cô. Dẫu mới lúc trưa cô còn có ý định tiêu cực, nhưng sau cùng lương tâm lẫn lý trí không cho phép cô làm như vậy: "Đứa nhỏ là con của mình, chỉ riêng mình thôi".1

Xách trên tay túi đồ, cô cất bước chầm chậm trở về nhà, chợt Dược Khuê nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Cô gái nhỏ tuy ủy mị nhưng cũng rất mạnh mẽ, cứ mãi ủ rũ cũng chẳng có ích gì, chuyện đã xảy ra chỉ có thể chấp nhận, phải bình tĩnh để tìm ra hướng giải quyết.

- Bạch Phong Lĩnh, là do anh sống tồi trước, vậy thì đừng trách Hạ Dược Khuê tôi thực dụng.

Về đến nhà, cô lại lấy danh thiếp ra, thẳng tay nhắn số tài khoản cho anh và không quen đính kèm tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Mười tỷ".1

Dược Khuê bấm gửi tin, đôi môi đỏ mọng nhếch mép cười hả dạ. Ngay từ đầu là Bạch Phong Lĩnh gây ra tội lỗi, anh cướp đi sự trong trắng của cô. Khiến cô mang thai lại không chịu trách nhiệm.

Suy đi nghĩ lại, nếu anh đã mở lời bảo cô cứ gửi số tài khoản kèm giá tiền thì sao cô phải ngại. Dược Khuê sẽ có tiền trả dứt nợ cho ba, phụ chị hai chi phí thuê văn phòng, đồng thời có một khoản gửi ngân hàng để chờ sinh và nuôi con.1

Đúng vậy, cô sẽ không bỏ đứa nhỏ, tuyệt đối không tướt đoạt mạng sống của sinh linh vô tội này. Nhưng cô cũng không cần anh chịu trách nhiệm, cũng chẳng muốn đứa nhỏ phải nhận anh là ba, một kẻ vô tâm, máu lạnh thì nào xứng đáng.

Cô quyết định sẽ lấy số tiền đó và nói dối với Bạch Phong Lĩnh rằng mình đã bỏ đứa nhỏ. Như vậy hắn sẽ nghĩ đứa bé không còn tồn tại, cô sẽ nói chuyện có thai với chị hai, dù chị ấy sẽ rất sốc nhưng sau khi nguôi ngoai thì chắc chắn sẽ cùng cô chăm lo cho đứa nhỏ.

Nếu trời đã đẩy cô vào tình cảnh như vậy thì đứa nhỏ này sẽ là của riêng cô, con của một mình cô. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo tiền về tài khoản. Cô có chút ngạc nhiên, không ngờ Bạch Phong Lĩnh lẹ làng như vậy.

Cô xém chút há hốc mồm khi tài khoản báo vừa được cộng mười tỷ. Số tiền mà cả đời cô làm lụm vất vả còn chưa chắc kiếm được thì đối với anh chỉ như mớ bạc lẻ, chuyển nhanh trong vòng một nốt nhạc, chẳng cần suy nghĩ nhiều. Quả là người đứng đầu giới kinh doanh có khác, kể ra anh uy tín hơn cô nghĩ.

Kèm theo số tiền chuyển khoản, Bạch Phong Lĩnh không quên đính kèm theo lời nhắn, đặc biệt là tin nhắn của anh cũng chỉ gói gọn hai chữ: "Phá thai!".

Cô thở một hơi khinh bỉ, hài lòng với số tiền đang nằm trong tài khoản mà cô đáng có được:

- Phá cái đầu anh, tiền trong tài khoản của tôi rồi, anh còn quyền quyết định à?1

Dược Khuê thỏa mãn nằm xuống giường, nhìn số tiền trong tài khoản được cộng thêm mà hai mắt sáng rỡ. Bây giờ ngẫm lại, chỉ cần có tiền là đủ, cần đàn ông làm gì cho khổ, cô sẽ nuôi dạy đứa nhỏ này thật tốt, tuyệt đối không để con của cô trở nên hư hỏng, ăn xong chùi mép, dám làm mà không dám chịu như Bạch Phong Lĩnh.

Trước mắt cô sẽ trích một khoảng tiền để trả nợ cho ba, sau đó đem số còn lại đi gửi tiết kiệm. Mỗi tháng lấy lời phụ giúp chị hai và trang trải cuộc sống. Cô còn đang dự định mở một shop kinh doanh quần áo nhỏ để tiền đẻ ra tiền. Lần này Bạch Phong Lĩnh không thể ngờ anh đã bị cô phóng viên ngây ngô, bé nhỏ qua mặt dễ dàng như vậy.