Chợt cảm giác êm ái lạ thường, cơ thể cô khựng lại thay vì ngã ngửa ra đất. Một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, Dược Khuê có chút giật mình, cô vội ngước mắt nhìn, gương mặt tuấn tú gây ám ảnh đập thẳng vào mắt cô...chính là Bạch Phong Lĩnh. Anh ta mặc vest đen lịch lãm, trang nghiêm, phong thái sắc lạnh, ánh mắt còn chẳng thèm nhìn cô. Thấy cô đã đứng vững, bàn tay anh ta cũng lập tức buông ra.
Cô sững sờ vì không nghĩ rằng có thể gặp anh ở đây. Lần nào cô đi làm nhiệm vụ cũng gặp tên cầm thú mà cô căm ghét.
Dược Khuê nhìn thấy vài người vệ sĩ đang đứng cạnh anh ta, một người cất lời nói với vệ sĩ bảo vệ sự kiện:
- Đây là Bạch tổng.
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng thể hiện đầy đủ quyền lực của nhân vật lớn tiếng tăm. Những vệ sĩ bảo vệ sự kiện, bao gồm cả tên vừa cư xử thô lỗ với cô vội vã cúi đầu rồi mở dãy băng đỏ được cột ở hai bên thanh thép:
- Xin mời Bạch tổng vào trong.
Anh không nói với cô bất kỳ lời nào, lạnh lùng đi lướt qua người con gái tuy lạ mà quen. Tim cô đập mạnh vì sợ, hai chân run rẩy khó kiểm soát khi nhìn thấy anh, người đàn ông này chưa cần làm gì đã dọa cô chết khiếp mỗi khi nhìn thấy.
Những vệ sĩ đi bên cạnh anh rất nghiêm trang, họ vây quanh Phong Lĩnh như thể không để cánh phóng viên, báo chí chụp được ảnh của anh. Trông cách làm việc của họ rất chuyên nghiệp và nhanh nhẹn.
- Này cô kia, nếu không phận sự thì phiền cô tránh ra, không được đứng ở đây đâu.
Lại là tên vệ sĩ khó ưa lúc nãy, chuyện hắn đẩy cô xém chút té ngã mà không một lời xin lỗi đã rất quá đáng, bây giờ cô chỉ đứng một chút hắn cũng buông lời cọc cằn xua đuổi, cứ như nói chuyện dễ nghe thì hắn sẽ chết không bằng.
Dược Khuê không muốn nhiều lời với kẻ mất lịch sự, hơn nữa người ta cũng đã có quy định, cô cố chấp thêm cũng không được gì. Vừa quay lưng rời đi, cô chợt cảm thấy buồn nôn, vội vã bụm miệng chạy đi tìm toilet. Cô cứ tưởng khi ăn mới bị nghén, nào ngờ đang bình thường cũng không tránh khỏi.
Tiếng xả nước vang lên, cô nghĩ đến cái thai trong bụng và chuyện vừa gặp Bạch Phong Lĩnh. Cô thật sự không có khả năng nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa sinh đứa bé ra mà không cho con được gia đình trọn vẹn, tồi tệ hơn khi đây là hậu quả ngoài ý muốn, đứa nhỏ này, chưa ra đời đã thấy bất hạnh.
Cuộc sống của chị em cô đang khó khăn, nơi Nhược Phù thuê để làm văn phòng luật sư lại đòi tháng này tăng giá, đủ thứ chuyện phải lo. Hơn nữa cô vẫn chưa hề sẵn sàng làm mẹ, nghĩ đến đâu liền thấy bế tắc đến đó.
Rõ ràng là tên cầm thú kia gây ra chuyện này, cô tự mình gánh chịu như vậy không phải quá thiệt thòi sao? Nhưng nói ra thì có chắc hắn sẽ chịu trách nhiệm hay lại làm lơ mà phũ bỏ chuyện hắn đã làm.
Cả đời cô chỉ mong bình yên, định hướng tương lai sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm việc làm, vừa nuôi sống bản thân, vừa phụ giúp chị hai trả nợ cho ba. Sau đó đợi cuộc sống ổn định hơn về mặt kinh tế, cô sẽ chờ duyên đến và bắt đầu một tình yêu ngọt ngào. Nào ngờ thực tại đã đi lệch hoàn toàn quỹ đạo ban đầu cô định ra.
Lên giường với một người đàn ông đầy nguy hiểm và có cốt nhục của hắn. Ông trời thật biết trêu ngươi, chẳng cần vắt óc suy nghĩ, chỉ nhìn sơ qua cũng biết gia thế của cô và Bạch Phong Lĩnh quá chênh lệch nhau, thật sự không xứng nên việc thành đôi là chẳng thể. Vì vậy chuyện cả hai sẽ vì đứa nhỏ mà ở bên nhau lại càng khó lòng xảy ra, hắn chắc chắn không bao giờ yêu một cô gái có gia cảnh bình thường như Dược Khuê.
Lý trí cô rối bời trong sự mệt mỏi, chẳng biết có nên nói với Bạch Phong Lĩnh về cái thai hay không. Dược Khuê bước đến hành lang, khu vực phía sau nơi tổ chức sự kiện. Trùng hợp thay, cô nhìn thấy Bạch Phong Lĩnh đang đứng ở một góc khuất để nói chuyện với người đàn ông nào đó. Suy nghĩ của cô lúc này càng thêm hỗn độn, nhìn Bạch Phong đang cất bước đi xa dần, Dược Khuê cứ bâng khuâng giữa hai lựa chọn, nên nói ra hay giữ im lặng mà chịu đựng một mình.
Khoảnh khắc anh sắp trở ra khu vực đang tổ chức sự kiện, cô nghe theo sự quyết đoán của lý trí, vội vã bước nhanh về phía anh rồi nói lớn:
- Bạch tổng...tôi có chuyện muốn nói với anh.
Quả thật Bạch Phong Lĩnh đã khựng bước. Anh bảo người bên cạnh cứ đi trước rồi quay lại nhìn cô. Vẻ mặt anh điềm tĩnh, hờ hững, chẳng có chút bất ngờ khi cô gọi anh, cũng không hề ngạc nhiên hay thắc mắc nguyên do cô biết thân phận của anh.
Cả hai đứng đối diện nhau, Dược Khuê nắm chặt hai bàn tay đang lạnh ngắt vì lo lắng. Cô cứ chần chừ mà khó mở lời.
- Cô gọi tôi để đứng đây cho cô ngắm sao? Hay là sau lần đó mà cô đã thấy nhớ tôi rồi?
Thấy cô im lặng nên anh buông ra những câu cục súc, tự luyến vượt cả mức cho phép như thể muốn chọc tức người đối diện.
Rõ ràng hắn đang trêu chọc cô, Dược Khuê tuy có chút tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế. Cô không chần chừ thêm nữa, cố hết sức cất lời:
- Tôi...tôi...
Sự ngập ngừng của cô khiến anh nhanh chóng mất kiên nhẫn:
- Nếu cô không có gì để nói thì tôi đi đây. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Anh không đợi cô chần chừ, vừa nói xong liền quay lưng đi, Dược Khuê bị đẩy vào đường cùng, cô nắm thật chặt hai lòng bàn tay rồi nói rõ ràng:
- Tôi...tôi có thai rồi!
Bạch Phong Lĩnh dừng bước, anh xoay người nhìn lại, tuy nhiên nét mặt rất vô cảm, không có một chút gì lấy làm bất ngờ, chỉ có mỗi cơ miệng cử động.1
- Có thai? Với tôi?1