Chương 7: Vận Mệnh
Phong Vân bất ngờ hỏi: “ Người biết ta? ”
Tiếp Thiên Thần Thụ chợt im lặng, từng nhánh cây quấn lấy thân người hắn như đang vuốt ve hắn vậy.
Phong Vân vẫn đang chờ Thần thụ hồi đáp nghi vấn của mình.
Lúc này, giọng nói ấm áp tiếp tục vang lên: “ Người là ai bây giờ quan trọng nửa sao. Không phải người là Phong Vân sao, là đứa trẻ được Tô lão cưu mang, luôn khao khát được sống sao”
“Phong Vân.”
Đúng, hắn là ai quan trọng nửa hay sao? Hắn chỉ biết khi hắn chào đời, những gì hắn nhận thức được chính là cuộc sống bên cạnh Tô lão, được bà chăm sóc đến lớn khôn, đời này biết mình là Phong Vân sống tại khu rừng Trảo Thủ đã là đủ.
Tĩnh táo trở lại, trước mặt, Tiếp Thiên Thần Mộc đưa cho hắn một trái lạ, toàn thân màu nâu, bên ngoài không khác quả Thông hắn từng thấy là mấy, chỉ là to lớn và một ít hình thù khác biệt mà thôi.
“ Quả này, tên là Tiếp Thiên Thần Tâm, 10 vạn năm kết một quả, 1 quả chỉ tồn tại một khắt đồng hồ.”
“ Nhớ lấy, người còn có trách nhiệm trên vai của mình..... Nhớ lấy, khi thời khắc đó tới, ta hi vọng người sẽ lựa chọn mà không cảm thấy nuối tiếc.” Tiếp Thiên Thần Mộc nói.
Phong Vân cầm lấy. Tuy vẫn không hiểu những điều Thần mộc nói có ý vị gì, nhưng hắn sẽ ghi nhớ lời này.
Dị biết lập tức phát sinh, Tiếp Thiên Thần Tâm bay vào trán của Phong Vân, cùng lúc này, một luồng tri thức vô tận truyền vào não bộ của hắn.
Phong Vân sắc mặt biến sắc, chịu đựng lấy thống khổ cùng cực, lúc này lời của Tiếp Thiên Thần Mộc truyền vào trong đại não của hắn:
“ Phải cố chịu được, ta đã phong ấn rất nhiều tầng Tiếp Thiên Thần Tâm, chỉ khi tiếp thu hết từng tầng phong ấn, thần tâm sẽ tự động mở, ta mong một ngày, ngươi cùng thần tâm vang danh thiên hạ này”
“ Tiếp Thiên Thần Tâm, trân quý như vậy, ngươi cũng chịu bỏ được, làm vậy, quá nguy hiểm” Phía xa, một nam tử người mặc kim bào, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy nam tính từ từ nói. Nam tử đó không ai khác chính là Long Chủ.
“ Ta và ngươi mắc kẹt nơi này, ngươi cũng đã là một bộ xương khô, còn sợ Đông sợ Tây sao” Tiếp Thiên Thần Mộc nói, điều đặc biệt ngôn ngữ này, chính là ngôn ngữ phổ thông giao tiếp, không phải ngôn ngữ cổ xưa kia.
“ Nói cũng phải, trên người hắn, ta nhìn ra biến số, có thể, hắn chính là người mà Long tộc ta cần”
Nói rồi, Long Chủ cũng biến mất.
Người đời chỉ biết, Tiếp Thiên Thần Mộc có thể giúp võ giả thiên hạ ngộ đạo nhưng quả thật ít ai biết, trân quý không kém chính là Tiếp Thiên Thần Tâm, nó chứa tri thức bản nguyên của thiên địa này, cùng với võ giả sỡ hữu nó, ngàn chổ lợi mà không có chổ hại.
Nhưng muốn có một quả Tiếp Thiên Thần Tâm, Tiếp Thiên Thần Mộc phải sử dụng tinh nguyên của mình làm ra, đối với một Thần Thụ, tinh nguyên vô cùng trân quý, mất đi thì không bao giờ kiếm lại được, vì vậy Tiếp Thiên Thần Mộc hầu như không kết quả.
Sau khi tĩnh lại, Phong Vân ngồi sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu mình
Từ thuở Hồng Hoang, vũ trụ sinh ra 5 cây thần thụ với những khả năng riêng biệt. Bao gồm:
“ Đi đến quá khứ và tương lai – Luân Hồi Thần Thụ
Bình ổn chúng sinh vạn pháp, tiêu trừ tâm ma – Bồ Đề Thần Thụ
Cải tử hoàn sinh, thế gian đứng đầu trị liệu – Bất Tử Thần Thụ
Thế gian vạn nơi đều thông – Thông Thiên Thần Thụ
Tu luyện đứng đầu - Tiếp Thiên Thần Mộc.”
Giờ đây, Phong Vân được chứng kiến khả năng của một trong 5 thần thụ của thế gian: “Tiếp Thiên Thần Mộc”. Trong đầu hắn là vô số tri thức của vũ trụ này, đầu óc minh mẫn cực độ, tin rằng mỗi một sự việc, nhìn qua một lần đều nắm rõ được bản chất của nó.
Đến lúc này, hắn chậm rãi mở mắt, quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi này thật đẹp, vô cùng muôn màu muôn vẽ, có núi, có sông, ...
Lúc này, từ xa, một người Trung niên kim bào đi tới gần, Phong Vân liền cảnh giác lên, nơi này còn có người, còn lại đi lung tung, khiến hắn lập tức nhận ra lai lịch của người này.
“ Long tiền bối” Phong Vân chào hỏi.
“ Ngươi cũng đã tiếp thu Tiếp Thiên Thần Tâm, trước khi ngươi rời khỏi nơi này, ta cần nói với ngươi vài điều” Long Chủ nói.
Long Chủ, diện mạo anh tuấn bất phàm, khí chất của một bậc vương giả, không giận tự uy, dáng mũi thẳng tuốt, mày rậm, là diện mạo của một nam tử chân chính.
Long Chủ đứng đó, bóng lưng như cao thẳng trời, bóng lưng to lớn, không giận tự uy, cho người ta cảm giác không thể với tới.
“ Ngươi có biết, ngươi rất đặc biệt!” Long Chủ đột nhiên hỏi Phong Vân.
“ Tiểu bối quả thật không biết” Phong Vân khiêm tốn đáp.
“ Chính ngươi không nhận ra, Nhưng cơ thể ngươi rất đặc biệt. Ngươi cho rằng người bình thường rơi xuống độ cao như Vô Nha sẽ còn mạng mà thoi thóp sao?
Lại nói về ngươi, cơ thể không ngừng tạo ra sinh cơ, khiến ngươi có thể kiên trì thời gian lâu như vậy.” Long Chủ nói.
Phong Vân trầm mặt không nói, không biết hắn đang nghĩ gì, hắn nhìn về nơi xa, thảo nguyên xa xăm bát ngát nhưng cũng không thể nắm bắt hết sâu rộng. Lúc sau hắn nói:
“ Ta từ trước đến nay, xuất thân tựa như nước chảy mây bay, tuyệt chưa nghĩ về. Nghĩ về những thứ mờ mịt không biết, ta lại mong chờ hiện tại, mình có thể cố gắng bao xa.”
“ Ta không mơ về tương lai thật phi thường, hiện thực cố gắng nên tương lai phi thường chính là thứ ta theo đuổi” Phong Vân chậm rãi nói.
Long Chủ không nói gì, xem như là đồng thuận với Phong Vân.
“ Tương lai của ngươi, ta nhìn không được, nhưng ta cũng nhìn thấy được một mãnh u tối, ngươi có dám đối mặt với nó?” Long Chủ nói, hắn quay lưng lại, nhìn thẳng vào mắt Phong Vân nói.
“ Ta không tin tương lai của mình là một mãnh u tối, ta không tín ngưỡng Thời Gian, càng không tín ngưỡng Vận Mệnh, tương lai ta nếu là một mãnh đen tối, vậy thì ta sẽ đi qua sự tăm tối đó, tự viết lên một cuộc đời mà mình mong muốn, thử một lần đấu với Vận mệnh, c·hết cũng có đáng gì” Phong Vân chắc nịch đáp.
Vận mệnh ư, nếu vận mệnh của mỗi người đều là có từ trước, vậy nhân sinh này, quả thật là buồn chán vô vị. Hắn tin rằng, hắn sẽ tạo nên một cuộc sống mà kể Vận Mệnh cũng không thể nắm bắt từ trước được.
Long Chủ ngẩn ra một lúc, nhìn về phía hắn, nhận ra trong đôi mắt đó là sự quyết tâm, là sự chắc nịch, là sự tự tin,....cũng là hình bóng của hắn của lúc trước.
Vạn năm về trước, có một thanh niên đứng trước Tổ Long điện cũng không chấp nhận số trời, thề rằng hắn không tin vào Vận Mệnh, thề rằng hắn sẽ dẫn dắt Long Tộc phá gông xiềng, cả một đời xông pha vũ trụ, cuối cùng Thiên đạo thật tàn khốc, hắn không thể phá nát gông xiềng, hiện chỉ còn lại một đạo tàn niệm.
“ HA...HA... HA...” một tràng tiếng cười dài của Long Chủ, không biết tiếng cười này dành cho ai, cũng có thể là cho chính hắn.
“ Long Chủ ta, Long tộc người kế thừa Long vị, Thần thú trời sinh, lại là Thần thú trong Thần thú, Thần Thú Chi Hoàng: Nghịch Long.”
“ Ta ỷ vào một thân tạo nghệ, trời sinh thần lực, Thiên đạo ưu ái, tu luyện hơn người, mắt nhìn chúng sinh, tự sáng tạo Giáng Long Thập Bát Chưởng, một đời vô địch cùng cấp, tự tin mình có thể cải mệnh, nhưng thành sự tại Thiên, bại sự cũng tại Thiên, cuối cùng thất bại..” Long Chủ cảm khái nói tiếp:
“ Ngươi một thân nhiệt huyết không sai, nhưng muốn sửa vận mệnh của mình, ta tuyệt đối cho là người si nói mộng. Đối mặt vận mệnh, nói thì nghe dễ.”
“ Nhưng chúng ta có thể hợp tác, ngươi muốn vẽ ra tương lai cho mình, ta muốn vẽ lên tương lai Long tộc, ta là Nghịch Long, là một biến số, ngươi thân phận đặc thù, lại là một ẩn số. Chỉ có lần này để cược lớn. Ngươi, thấy thế nào.” Long Chủ nói.
“ Tiền bối tin ta sẽ thành công sao” Phong Vân hỏi.
“ Ta tin vào lựa chọn của Tiếp Thiên Thần Mộc, tin vào tri thức của Tiếp Thiên Thần Tâm”
“ Cũng tin vào ngươi” Long Chủ nói.
“ Ta cũng tin vào chính mình” Phong Vân không chậm chạp, tự tin đáp lên.
“ Theo ta đi” Nói rồi, Long chủ quay lưng đi về một nơi.
Phong Vân bước theo, đến một hẻm núi. Đi vào sâu bên trong núi, nơi cuối hẻm núi, trên một vách đá cao, một quả trứng to lớn hiện ra trong tầm mắt.
Quả trứng màu đen, to hơn những quả trứng bình thường không biết bao lần, cao quá đầu người. Quanh thân linh khí lưu động không dứt, vừa nhìn đã biết bất phàm.
“ Đây là huyết mạch duy nhất của ta, nó chính là Nghịch Long duy nhất còn tồn lại trên thế gian này. Sau này, ta giao nó cho ngươi, ta sẽ nói cho ngươi trình tự phải làm sau.” Long Chủ chỉ 2 ngón tay về phía trước trán Phong Vân, truyền đạt lại thông tin cần thiết cho hắn.
Làm xong. Long Chủ nhìn về quả trứng lần cuối, từ từ biến mất, phía dưới Tiếp Thiên Thần Mộc, bộ xương khổng lồ cũng từ từ tan biến.
Sau khi tỉnh dậy, Phong Vân tiến đến dưới gốc Tiếp Thiên Thần Mộc, dựng lên một ngôi mộ, trên bia ghi tên Long Chủ.
Hắn cuối mình trước ngôi mộ, sau khi tiếp thu luồng kiến thức Long Chủ truyền vào, bên trong hắn lưu lại rất nhiều thông tin cũng như là những chấp niệm, cuộc đời cũng như lý tưởng sống của Long Chủ.
Long Chủ, thân là Nghịch Long, Long tộc biến dị, chính là tồn tại biến dị mạnh nhất của thần thú, từ nhỏ đã nuôi lớn ước vọng dẫn dắt Long tộc đi đến huy hoàng, cả một đời kiêu hùng, anh tư ngút trời, một lòng chỉ vì dẫn dắt Long tộc phá vỡ gông xiềng, thật xứng đáng được cả Long Tộc tôn trọng, cũng thật xứng đáng nhận Phong Vân sự kính trọng.