Chương 55 Đêm cuối
Rìa khu rừng nơi diễn ra cuộc tuyển chọn. Ánh chiều Hoàng hôn dần buông xuống. Một bóng hình từ từ tiến đến, trên lưng một con Hắc mã, uy thế vô cùng bức người.
Nơi này tập trung khá nhiều người, toàn bộ đều là một các môn sinh tham gia cuộc săn điểm của Vân Linh tông bị loại.
Nhìn thấy người này đến, tất cả mọi người có mặt đều đứng lên hành lễ.
“ Sư Huynh”
Thiếu niên nhíu mày, không ngờ người bị loại lại đông như vậy
“ Các ngươi đều là tinh anh của bổn môn, vậy mà lại thất bại như thế này, còn mặt mũi nào về tông môn đây!!” Thiếu niên nói, thái độ không bằng lòng với thành quả lần này.
Thiếu niên nhìn sang Vấn Kỳ, sắc mặt không tốt nói:
“ Ngươi bình thường thể hiện luôn rất tốt, nhưng lần này lại khiến ta có cái nhìn khác về bản lĩnh của ngươi”
Diêm Chấn một bên nói giúp cho Vấn Kỳ:
“ Bất Phàm sư huynh, sở dĩ bị loại nhiều như vậy chính là do bọn ta bị một nhóm người hợp tác chúng kế, Vấn Kỳ sư huynh đảm nhiệm nhiệm vụ khó khăn nhất là chống lại tên Tiêu Viêm kia, bây giờ lĩnh đội không còn nên không thể ra quyết định tiếp tục nên mới như vậy”
Một phần ba số người ở đây đều là do nhóm Lương Thiên Hương hợp tác, khi nghe tin hai người lãnh đội của hai bên b·ị đ·ánh bại, bọn họ càng không kiêng nể, thiên thời đều bên họ, nhóm người Lương Thiên Hương đã c·ướp được rất nhiều điểm.
Nghe những lời đó, Vô Bất Phàm sắc mặt cũng không chuyển biến gì.
“ Chẳng lẽ đây không phải là lỗi của người dẫn đội?” Vô Bất Phàm nói.
Diêm Chấn toan tính nói giúp thêm, lời chưa ra, đã bị Vấn Kỳ một bên can ngăn:
“ Lần này lỗi đều do ta không suy tính kỹ càng, ta sẽ về tông môn chịu phạt”
“ Đưa ta danh sách tất cả các thí sinh lần này” Vô Bất Phàm nói.
Vô Bất Phàm đã là môn sinh bật ba, chỉ còn tranh ngôi vị thí sinh bật bốn, chính là môn sinh hoạch tâm của học viện vì vậy hắn không quá quan tâm đối với cuộc thi, dù sao hắn cũng không có quyền tham gia.
Rất nhanh, một bản danh sách đầy đủ được đưa đến, trong đó còn ghi chú rất nhiều. Vô Bất Phàm đọc một lượt danh sách, ánh nhìn của hắn dừng ở một cái tên.
....
Từ sau khi nghe tin hai vị lính đội bị loại, Lương Thiên Hương nhóm người lần lượt triển khai săn điểm, ngoài những môn sinh có thực lực mạnh, những môn sinh chiến lực không quá yêu nghiệt đều bị bọn hắn chọn trúng.
Nhất Uy Long từ khi được cứu về sau cũng miễn cưỡng gia nhập, tuy nhiên rất nhanh cũng tách đoàn, bởi vì mục đích của hắn cũng là Top đầu, không cùng mục đích với nhóm người.
Bầu trời bắt đầu tối, trận chiến cuối cùng tranh ngôi vị quán quân lần này sắp sửa cũng có hồi kết.
Trương Tuấn đã nghe tin dữ, cũng đang trên đường truy lùng nhóm người Lương Thiên Hương, hắn hiện tại được bổ nhiệm là tân lĩnh đội, với quyền uy của mình, Trương Tuấn ra lệnh tất cả tránh né giao chiến với Tiêu Viêm, lập tức truy lùng nhóm người Lương Thiên Hương đang giữ rất nhiều điểm.
.....
Khôi Hoàng hai thanh đao ngắn trong tay, với tốc độ kinh người lao đến t·ấn c·ông con mồi lần này, đối phương chỉ kịp giơ lên kiếm đỡ lấy, phía sau Mộc Trọng Sơn côn sắt đã đến, nhanh chóng kết thúc con mồi.
“ Với tình hình hiện tại, ngày mai kết thúc, điểm số nhất định dẫn đầu” Mộc Trọng Sơn nói.
“ Chỉ cần không đụng độ với Tiêu Viêm, cho dù gặp mặt những đối thủ mạnh khác cũng không thành vấn đề” Khôi Hoàng nói.
“ Chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy. Kế của chúng ta sợ rằng đã bị nhìn thấu, hiện tại đối tượng tập trung cần loại bỏ nhất định là chúng ta” Lương Thiên Hương vừa nhặt lên lệnh bài vừa nói.
Trong giới chỉ của nàng đã đầu ấp lệnh bài, vì không mang theo lệnh bài của bất kỳ ai trên thân nên chỉ có cách thu luôn lệnh bài của đối phương.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy nơi xa lao đến một thanh niên cao lớn, khoác lên người một chiếc áo ngắn, lộ ra từng khối cơ bắp.
Người đến Thái Long.
Mộc Trọng Sơn côn thiết trên tay, tiến lên cùng đối phương giao chiến, cận thân chiến lực, hắn không sợ bất cứ ai, bởi vì hắn là thể tu.
Thái Long lao đến, tay chắn chéo trước người, hất bay đi Mộc Trọng Sơn.
“ Cẩn thận, hắn là Thái Long của Vân Linh tông, là một Đấu sư thất tinh, là một thể tu thuần túy” Lương Thiên Hương nhắc nhở.
“ Đấu Sư Thất tinh sao? Ta đây không sợ” Mộc Trọng Sơn nhìn về Khôi Hoàng, cả hai nhận thất tính hiệu đánh của đối phương, đồng loạt ứng chiến.
“ Mộc huynh, khống chế hắn, ta một bên yểm trợ đoàn hiểm” Khôi Hoàng hét lên.
Mộc Trọng Sơn côn thiết đánh tới, không cho Thái Long có đường lui.
Đứng trước thế công mạnh mẽ, Thái Long chỉ dùng đôi tay cứng rắn chống đỡ, tiếng v·a c·hạm đinh tai phát ra, cả hai đều là thể tu, nhưng Mộc Trọng Sơn vẫn không thể phá đi lớp phòng thủ của đối phương.
Khôi Hoàng lựa chọn thời cơ, cả người biến mất, sử dụng tốc độ cao của mình tiến công, hai thanh đao găm liên tục xuất hiện ở điểm mù đối phương găm vào.
Thái Long cho thấy sự uy mãnh của thể tu, chỉ thấy làn da hắn đỏ lên, hai thanh v·ũ k·hí không thể phá vỡ được.
Thái Long một chưởng đến, đánh vào ngực Mộc Trọng Sơn khiến hắn bay xa, cùng đó xoay người nắm lấy thanh đao đâm đến, một đấm thẳng vào Khôi Hoàng.
Khôi Hoàng bỏ ra thanh đao, cả người cúi xuống, thuận thế xoay người chém vào hông Thái Long nhưng chỉ cắt hết được lớp áo ngoài, lớp da phía trong chỉ xuất hiện vết trắng.
Rút lui về sau, Khôi Hoàng nhanh chóng nghỉ kế sách.
“ Thiên Hương, khống chế hắn cho ta một lát” Khôi Hoàng nói.
Lương Thiên Hương từ tay lấy ra một cây roi, cô ít khi tham chiến, chỉ khi gặp những đối thủ rắc rối mới ra tay.
Roi như có sinh mệnh, liên tục quất vào người Thái Long, với cơ thể cứng rắn của mình, nhưng Thái Long vẫn cảm nhận sự rát buốt từ từng đòn roi.
Hắn giậm chân mạnh về phía trước, hình thành trung bình tấn, cả người sức lực tang lên mắt thường có thể trông thấy, bắt lấy dây roi kéo mạnh về phía mình.
Lương Thiên Hương bị bất ngờ kéo đến, trong giây lát lấy lại tinh thần, dây roi chuyển động, cột thẳng vào người Thái Long.
“ Pháp Khí này..” Thái Long nói lên.
Hắn không phải không sử dụng Pháp Khí, nhưng chỉ có Đại Đấu sư mới có thể phát huy triệt để uy năng của Pháp Khí, cái Thái Long bất ngờ chính là dây roi gióng như có được sinh mệnh, tự động quấn quanh người hắn.
Rất nhanh hắn đã bị quấn quanh cả người, Khôi Hoàng không bở lỡ cơ hội, dưới tình thế không ra sát chiêu, vậy muốn đánh bại một thể tu như này, chỉ có thể đánh ngất.
Khôi Hoàng phía sau, thực hiện một tư thế lẹp cổ, rất nhanh, Thái Long mặt đỏ ửng ngất đi.
Dự tính lấy thêm một lệnh bài của Thái Long vào, một đòn t·ấn c·ông từ xa lao đến khiến cả ba lập tức lui ra xa.
“ ẦM.....”
Luồng sáng tạo thành một hố lớn dưới đất, bụi đất bay lên mù mịt không hết.
“ Các ngươi chạy đi đâu” Trương Tuấn phía xa xuất hiện.
Nhìn thấy người xuất hiện, Lương Thiên Hương nói:
“ Hiện tại chưa phải lúc ra tay với người này, hắn chiến lực không thua hai vị lĩnh đội”
“ Các ngươi muốn chạy cũng đã không kịp rồi” Trương Tuấn nói.
Từ mọi phía, từng người xuất hiện, bao bọc lấy cả ba.
“ Không ổn, bị bao vây mất, hiện tại làm gì đây?” Mộc Trọng Sơn nói.
“ Mau lúc người không tập trung đông hơn, phá vòng vây, nếu để càng nhiều người đến, chúng ta không xong hôm nay” Khôi Hoàng nói.
“ Phá từ phía hắn” Lương Thiên Hương nói.
Hướng mà nhóm người muốn phá vòng vây đó là Trương Tuấn phương hướng, nơi đó chỉ có một mình hắn, dễ phá vòng vây nhất.
“ Ta cản phía sau, các ngươi nhanh chóng rút lui” Khôi Hoàng trong tay có 4 viên sắt, hắn ném về phương xa, từ những viên sắt nổ ra những v·ụ n·ổ lớn.
“ Lên!!” Mộc Trọng Sơn hét lớn. Cả người bao bọc trong nguồn lực vàng, côn thiết càng nặng đánh đến Trương Tuấn.
Đối diện thế đánh, Trương Tuấn cũng không xem thường, tay nắm chặt thân thương, bổ xuống một đòn uy lực.
Mộc Trọng Sơn không chống đỡ đòn này, lập tức bị đẩy lùi.
Roi của Lương Thiên Hương nhanh chóng quất đến, Trương Tuấn dùng thương liên tục quất đi roi đến.
Lương Thiên Hương quất lên một roi, roi quấn chặt lấy thân thương, vốn định kéo bay đi v·ũ k·hí của đối phương nhưng Trương Tuấn thả đi v·ũ k·hí, thuận thế đánh vào cán thương, cùng với sức kéo của đối phương, thương bay với một tốc độ nhanh chóng thẳng đến Lương Thiên Hương.
Lương Thiên Hương không kịp né tránh, linh lực tụ trước người đỡ lấy một đòn hiểm, bị nó đẩy lui ra một bên.
Nhận thấy v·ũ k·hí đối phương không còn, Mộc Trọng Sơn lao đến, “ Loạn Thiết Côn” được hắn thi triển.
Nhận thấy hàng loạt côn muốn đánh tới, Trương Tuấn không mấy bất ngờ, tay đánh ra một chưởng, đối cứng hàng loạt côn lao đến.
“ Ầm.....Ầm.....Ầm....”
Mộc Trọng Sơn thiết côn đến lần thứ mười mấy, một côn phá vỡ chưởng lực, tiếp tục đánh đến nhưng Trương Tuấn thương đã bị hắn dùng thủ pháp thu về, một thương đâm xuyên vai trái của hắn.
“ Phập....Uỵch.....”. Mộc Trọng Sơn nhanh chóng b·ị đ·âm lui.