Chương 52 Uy Nhất Long và Diêm Chấn
Khoảng thời gian yên bình lại kết thúc, chiều tối dần buông, hầu như đã là cuộc chiến của những kẻ mạnh nhất, những môn sinh không đủ thực lực đã rút lui.
Nhất Uy Long tại một khu đất trống, tay cầm Phương Thiên Kích, một bộ chiến y tôn lên khí chất vương giả.
Đối diện hắn lúc này là một nam tử, một thân võ phục, sắc mặt trầm lặng tĩnh như nước.
“ Ngươi là kẻ được bọn hắn sắp xếp lần này với ta sao” Nhất Uy Long tự tin nói.
Đối diện, Diêm Chấn vẫn nhắm mắt, thanh côn sắt phía sau luôn sẵn sàng chiến đấu.
Nhận thấy đối phương không muốn nhiều lời, Nhất Uy Long động lên kích, cả người đã lao đến đối phương.
Diêm Chấn lập tức mở mắt, ngay lặp tức động.
Côn cùng Kích gặp nhau, tạo nên một vụ chấn động không nhỏ, cuộc chiến giữa hai Đấu Sư lục tinh bắt đầu.
Nhất Uy Long thu về Phương Thiên Kích, đánh ra một cú quét, một bên Diêm Chân ngả người ra sau, côn sắt xoay trọn lấy lực, một côn được mạnh mẽ đánh ra.
Nhất Uy Long không thua kém, dựa vào thế, trảm xuống một Kích.
“ ẦM.......”
Nhất Uy Long cánh tay tê rần, lui ra vài bước, không ngờ so về mặt sức mạnh, hắn bị đối phương chèn ép.
Diêm Chấn thế công không dứt, chục côn liên tục bức lui Nhất Uy Long, một cước đạp thẳng vào bụng khiến Nhất Uy Long lập tức bay ra xa.
“ Thể tu” Nhất Uy Long nói.
Cận chiến gần người, thể tu chiếm ưu thế lớn trong cùng cấp, Diêm Chân sách lên Côn sắt, trên không bổ xuống một côn, Nhất Uy Long không trực tiếp chống đỡ, rút lui về sau.
“ Ầm......”
Một côn cực lớn nện thẳng xuống đất, đất đá bay lên tứ tung tạo thành một v·ụ n·ổ, Diêm Chân không có ý định dừng lại, Côn sắt xoay vòng bên hông, một bổ tiếp theo được hắn bổ ra.
Nhất Uy Long vừa tránh đi một bổ đầu tiên, không có kịp thời gian tránh đi đòn thứ hai, Phương Thiên Kích mạnh mẽ đánh lên.
“ Tưởng ta sợ ngươi” Nhất Uy Long nói, hắn từ nhỏ đã được đưa ra chiến trường, thứ không sợ nhất chính là cứng đối cứng.
“ Uỳnh.... Uỳnh......”
Cả hai lao vào nhau, từng đòn đánh phát ra uy lực to lớn va vào nhau, nhận thấy so về sức lực, bản thân có thua thiệt, Nhất Uy Long lùi ra xa giữ khoảng cách, cả người linh lực điều động, một võ kỹ được hắn triển khai.
“ Chi Lực Kích Pháp – Bổ Thiên Kích”
Nhất Uy Long hai tay nắm lấy Kích trong tay, cả người sức lực đề thăng mãng lớn, một bổ cực mạnh lao đến Diêm Chấn.
Diêm Chấn cơ bắp hai cánh tay to lên một vòng, bóng dáng của một con Thạch Hầu hiện lên sau lưng, một côn được hắn thi triển.
“ ẦMM.....”
Xung lực khiến cả hai lui ra, tuy nhiên Nhất Uy Long lại lui ra đến vài trượng, trong khi Diêm Chấn chỉ vui vài mét đã triệt tiêu xung lực.
Không để Nhất Uy Long có cơ hội nghỉ ngơi, Diêm Chấn như một chiến xa lao đến, một côn uy lực cực mạnh đánh về đối phương.
“ Chi Lực Kích Pháp – Phá Thế Kích”
Nhất Uy Long đứng xuống trung bình tấn, hai tay trước sau nâng lên Phương Thiên Kích, lao ra đâm về trước một kích, trên đường đi tạo thành một vệt đường to lớn.
Cả hai không ai thua kém ai, thế công cả hai tiếp tục v·a c·hạm tiếp tục tàn phá xung quang, đánh xong một kích, Nhất Uy Long nhận thấy đối phương sự lợi hại lúc trước, thay đổi phương thức t·ấn c·ông.
Nhất Uy Long xoay người, bổ về phía trước một bước, Diêm Chấn lợi dụng thân côn sắt khiến mũi Kích lệch về ngay bên, muốn thu côn t·ấn c·ông nhưng đã thấy Nhất Uy Long thế công tiếp tục.
Nhất Uy Long như máy xoay, liên tục bổ những cú bổ tiếp tục, Diêm Chấn liên tục chống đỡ nhưng hai cánh tay cũng bị tê rần, không mất bao lâu sau, Diêm Chấn buộc lui ra xa trước thế công dữ dội.
Nhận thấy Diêm Chấn không chịu được thế công liên miên của bản thân, Nhất Uy Long xuất ra tuyệt kỹ khác.
“ Chi Lực Kích Pháp – Tiềm Long xuất sơn”
Chi Lực Kích Pháp cả người xoay tròn, như một mũi khoan lao đến Diêm Chấn, uy thế vô cùng bức người, cuống lên bụi đất mù mịt làm tăng lên sự đáng sợ của một chiêu này.
Diêm Chấn vừa lùi ra đã đối mặt thế công lao đến, hắn chống xuống côn sắt, cả người một thân Thạch Hầu to lớn bao phủ quanh người, Tiềm Long Xuất Sơn của Nhất Uy Long lao đến, cuốn bay Diêm Chấn về sau.
“ ẦMM.......”
Cả hai lao thẳng vào khu rừng, đụng một vách núi tạo thành một lỗ không nhỏ thì dừng lại, nhìn lại phía sau, mọt thứ đã bị Nhất Uy Long xuyên thủng, tạo thành một lối đi to lớn.
Nhất Uy Long thoát lực, lập tức rút lui, đứng nơi xa nhìn về Diêm Chấn vị trí bị bao phủ trong bụi đất phía trước.
Bụi đất tan đi, Diêm Chấn vậy mà bước ra, trên người xuất hiện nhiều v·ết t·hương lớn, tuy nhiên tinh thần chiến đấu vẫn hừng hực.
“ Tiếp đó cũng nên đến ta ra tay” Diêm Chấn nói.
Chỉ thấy hắn vung lên côn sắt, côn sắt xoay tròn trên không, từ một biến thành ba, từ ba biến thành chín, đống thời xoay tròn liên tục.
Diêm Chấn nắm lấy côn sắt, lúc này mỗi côn sắt đều xuất hiện một Diên Chấn, cả chín người Diên Chấn lao đến Nhất Uy Long.
“ Đến đây !!! ” Nhất Uy Long hét lớn, cả người hắn từng đợt linh khí màu đỏ như huyết bùng lên, đây chính là một võ kỹ Địa giai của hắn, tên của võ kỹ này là Huyết Khí Như Giao.
Diêm Chấn lao đến, Thể tu được bùng lên mạnh mẽ, từ tất cả các phương hướng t·ấn c·ông Nhất Uy Long, chín người mỗi côn uy lực cực kỳ.
Nhất Uy Long tắm trong linh vụ đỏ, cả người máu huyết sôi trào, mọi chỉ số đều tăng mạnh, liên tục xuất Kích chống đỡ Diêm Chấn thế công.
Nhất Uy Long vừa nâng kích chống đỡ một Diêm Chấn, phía sau bị một côn ngay chân khiến hắn cắn răng khuỵu xuống, phía trước lại bị một côn đánh bay vào một vách núi.
Chưa kịp vòng vệ lên, Diêm Chấn côn đã tiếp tục lao đến, dưới lớp bụi mù đất đá, Nhất Uy Long xoay người sang bên, thân pháp triển khai né tránh.
Một côn sắt lao đến phía sau, Nhất Uy Long xoay người quét văng một côn lao đến, chỉ giây lát đứng lại đã thấy phía sau tám người Diên Chấn lao đến.
“ Ầm....Ầm.....”
Hữu thủ nan địch quần thủ, Nhất Uy Long chỉ chống đỡ phút chốc đã bị một côn quét ngang người, phun một ngụm máu lớn.
Hai tay, chân cũng bị khóa chặt, bị quỳ đất.
Tóc tai cũng đã bị rối mù, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Diêm Chấn sắc mặt cũng không dễ dàng, hắn bỏ vào một viên đan dược, một côn chỉ vào Nhất Uy Long.
“ Giao ra lệnh bài của ngươi” Diêm Chấn nói.
“ Ngươi mơ tưởng” Nhất Uy Long không phục nói lên, bởi vì từ đầu không biết đối phương là thể tu nên mới thất bại thê thảm, hắn còn rất nhiều át chủ bài chưa xuất ra.
Diêm Chấn đang định lấy lệnh bài của Nhất Uy Long, chỉ thấy phía sau truyền đến tiếng động, lập tức xoay người tránh né.
Vừa tránh thoát ra xa, Diêm Chấn nhìn lại cánh tay một vết cắt, nếu không kịp tránh né, hậu quả khó lường.
“ Ai” Diêm Chấn nói.
Phía sau, Lương Thiên Hương lãnh đạm từ từ bước đến, Nhất Uy Long quỳ trên đất không dám ngẩn mặt lên.
“ Ngươi vậy mà thê thảm như vậy thật khiến ta thất vọng” Lương Thiên Hương nói.
“ Ta....” Nhất Uy Long úp úng.
“ Lương Thiên Hương !! làm sao ngươi tới được đây, không phải đã có người đối phó ngươi rồi sao” Diêm Chấn nói.
“ Ngươi nói tên kia sao?” Lương Thiên Hương nói.
Diêm Chấn đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía xa, trên một ngọn cây lớn, một thanh niên đang bị trói chặt, treo trên cây, người này chính là đối thủ được cử ra để đối phó Lương Thiên Hương người.
“ Làm sao có thể? Minh Thất Ngạc lại nhanh như vậy thua với tay người này” Diêm Chấn kinh ngạc, phải biết, bọn hắn đều được biết bản lĩnh của người tuyển sinh nên đã sắp xếp đối thủ khắc chế.
“ Thứ các ngươi không thể ngờ còn nhiều lắm” Lương Thiên Hương nói.
“ Ha...Ha...Ha....Con giun đất, ngươi vậy mà lại thê thảm như vậy, quả nhiên cười c·hết ta” Khôi Hoàng không biết từ đâu xuất hiện trêu trọc.
“ Chuyện này là sao?” Nhất Uy Long nói.
Đây cũng không phải câu hỏi riêng mình Nhất Uy Long lúc này, Diêm Chấn cũng kinh ngạc với những biến số, Khôi Hoàng ở đây, vậy người đối phó hắn đâu?