Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân

Chương 1: Khởi đầu - Phong Vân




Chương 1: Khởi đầu - Phong Vân

Phong Đô quốc, lãnh thổ vô tận, dường như không có điểm cuối. 300 năm sau khi đánh chiếm thành công Xử Yến quốc, Phong tộc trị vì dưới hàng loạt thuế sách đổi mới, dưới sự lãnh đạo của Phong tộc ngày càng phát triển và hùng mạnh, thiên tài tuấn kiệt nổi lên lớp lớp, địa bảo khắp nơi, Phong Đô quốc dần đi theo hướng của một trong những đế quốc hùng mạnh bậc nhất Cổ Trì tinh.

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu ở một tòa thành nhỏ phía Tây của Phong Đô quốc.

....

Tại một thành trì phồn thịnh, mưa thuận gió hòa, dân cư yên sống lập nghiệp nhưng đã 3 tháng qua mưa to không dứt, nhiều tuần liền gió to cùng với sấm không dứt.

Thành chủ Bình An thành đã phải nộp văn từ lên Phong Đô quốc. Nhiều đại năng của Phong Đô cũng đã tới tiến hành rà soát nhưng vẫn chưa có kết quả, kết luận sau cùng chính là có thiên tài địa bảo sắp xuất thế dẫn đế dị tượng khiến mức độ linh khí ở đây tăng lên rõ rệt.

Tin tức lưu truyền rộng rãi thu hút một lượng lớn võ giả đến Bình An thành để thử vận may, xem tài vận có được địa bảo.

Trong Thành, nổi tiếng nhất là Trảo Thủ sơn, một ngọn núi cao to bao bọc khắp phía Tây Bình An thành. Sở dĩ gọi là Trảo Thủ vì nó bao gồm 5 dãy núi cao gộp lại giống như là bàn tay đang giơ lên trời, là nơi cư trú của nhiều yêu thú kể cả con người, đây là khu săn bắt Yêu thú của võ giả Bình An thành, cũng không thiếu những người dân nghèo sinh sống.

Ngày hôm nay, Trảo Thủ sơn mưa to một cách bất thường, sấm chớp như muốn rạch ngang cả bầu trời đêm.

- Rầmmm.... Rầm....!!!

- VÙUU... VÙUUU!!!



Một tia chớp đột ngột v·út xuống sáng bừng lên cả một đêm bão, nếu có người nhìn thấy sẽ thấy quỹ đạo của tia chớp này vô cùng bất thường, nó tiến thẳng vào sâu khu rừng, đánh đôi ra một khối đá to vài trượng đã tồn tại từ rất lâu.

Đất đá vì tia chớp bay lên tứ tung, cả người và yêu đều run rẩy. Quả là một đêm kinh hoàng.

Sáng sớm hôm sau, mưa đã ngừng rơi, từng tia nắng đã lóe lên xua đi cái lạnh buốt nhiều tháng qua, tiếp thêm sinh mệnh cho những cây cỏ, tiếp thêm cái ấm cho khu rừng. Tô lão, một bà lão già đã lớn lên trong khu rừng, hầu như bà đều nắm hết tất cả những con đường an toàn của khu rừng, đó là lý do vì sao bà có thể sống an toàn trong núi sâu dù có nhiều yêu thú lai vãng.

Hôm nay, trời vừa dứt cơn mưa, bà bắt tay đem cũi xuống núi để bán cũng như trao đổi vật tư cần thiết sau 3 tháng mưa to không ra khỏi nhà. Hôm nay, con đường xuống núi đã bị sạt lỡ, Tô lão đành mon theo con đường khác để xuống trấn, con đường này xa hơn và dễ bắt gặp yêu thú hơn nhiều, nhưng chỉ cần cẩn thận là sẽ qua khỏi.

Cầm theo các vật dụng vừa đổi được, men theo con đường cũ, Tô lão nghe một tiếng trẻ khóc:

- Oe... Oe.....

Tiếng khóc không ngừng của đứa trẻ đột nhiên vang lên khiến Tô lão hiếu kỳ đi theo tiếng khóc phương hướng

Nơi này, một khu vực bừa bộn, toang hoang, đất đá tung tóe, cây cối đổ rạp. Phía xa kia, một khối đá to như ngọn đồi bị vỡ đôi ra, phía giữa của tảng đá là một đứa bé vài tháng tuổi, t·rần t·ruồng, không một mảnh vải lót thân khiến bà lão cũng thốt lên kinh ngạc.

Tiến gần đứa bé, nhìn qua, mặt mũi sáng lạn, da cũng đã tái đi vì lạnh, Tô lão đoán nó đã ở đây từ đêm qua lúc m·ưa b·ão vẫn còn là ít nhất vì đứa trẻ này vẫn còn ướt nhẹp toàn thân.

Tô lão cũng cảm thấy cảm phục khao khát sống của đứa bé này, bị bỏ qua đêm trong cơn bão nhưng vẫn cố cất tiếng khóc như chứng minh bản thân vẫn còn sống, để cơ duyên trùng hợp bà đi đến đây.



Đưa đứa bé về, bà quấn một lớp chăn quanh người cho nó, vừa may đổi được một ít gạo từ trấn, bà quyết định nấu một nồi cháo trắng cho đứa bé.

Nói về Tô Lão, gia đình nghèo khó mấy đời, sống quanh năm trong núi sống qua ngày, vì nghèo mà không lập gia đình, sống cô đơn tận bây giờ, cơm áo lo không đủ đến mặc cũng chỉ là chiếc áo chắp vá từ nhiều mảnh vãi nát. Cơ cực là thế nhưng bà vẫn không trách đời, chấp nhận cuộc sống mà qua ngày, cứ ngở cuộc sống sẽ đơn độc một đời nhưng hôm nay, chắc ông trời cảm thương nên đem cho bà một đứa bé này.

......

Ở một ngôi nhà tranh nhỏ trong núi, quanh ngôi nhà là những bụi hoa cùng với cây cối xanh tươi, kế bên là một con suối nhỏ, tuy giản dị nhưng tựa thế mộng đài viên, tạo nên một bức tranh thơ mộng, giản dị, thật mộc mạc nhưng cũng không kém màu sắc.

Tô lão đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, khâu lại những bộ quần áo, sắc mặc bà không mấy tốt, bà đã ngã bệnh hơn 2 tháng nay, những cơn ho cùng với sự mệt mỏi của tuổi già, mời cũng đã 2 thầy thuốc và uống rất nhiều thuốc nhưng tính hình ngày càng mệt mỏi hơn, chính bà cũng cảm nhận được mình không còn nhiều thời gian nữa.

Đời này bà đã sống hết mình, không thẹn với lòng, thứ bà lo lắng duy nhất chính là nó, đứa bé khi xưa nhặt về, nó còn quá nhỏ, bà tràn đầy lo lắng.

Đột nhiên, tiếng đứa bé từ xa vọng vào:

- “Bà ơi, con về rồi”- Tiếng đứa bé vọng vào

- “ Về rồi à, Vân nhi về là tốt rồi”- Tô lão nói

Từ ngoài, một đứa bé 10 tuổi bước vào, nó chính là đứa bé khi xưa Tô lão nhặt về, từ trước đến nay, bà luôn xem nó như con của mình vậy. Tuy gia cảnh nghèo khó nhưng bà vẫn cố cho nó học biết chữ nghĩa.



Nó cũng không khiến bà thất vọng, tuy nhỏ nhưng rất cần cù, mọi thứ trong nhà đều là nó làm, từ trồng hoa đến những vật dụng nhỏ như ghế, bàn đều là nó tìm được hoặc đan vào.

-“ Vân nhi, vào dùng cơm đi” Tô lão nói

Ngồi vào bàn ăn, nhìn nó ăn, Tô lão cảm thấy vui vẻ đến kỳ lạ, chính nó như món quà của cuộc sống giành cho bà.

-“ Bà ăn nhiều vào” đứa bé gắp cho bà miếng thịt Tô lão để cho nó

-“ ta lúc nảy đã ăn ít hoa quả trên núi rồi, bà đừng nhường ta, no rồi, ta cũng không dùng”- đứa trẻ nói

- Bà cười nói : “Ta dùng rồi. Đang lớn, ăn nhiều vào, cho ta thì ta cũng không thể ăn được”- Tô lão chỉ vào vài cái răng mình và cười nói.

Thằng bé vẫn không nói gì và tiếp tục dùng bữa, nhưng tuyệt nhiên không đụng vào miếng thịt đó.

Nó biết để đó, Tô lão cũng sẽ tiếc thịt, cuối cùng cũng ăn thôi.

Tô lão nhìn về nó, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, đứa bé này tuy chỉ 10 tuổi nhưng rất hiểu chuyện, 10 năm trước khi nhìn thấy nó, lúc đó mưa gió to lớn sấm chớp rạch trời 3 tháng liền, bà đặt tên nó là Phong Vân, ý chỉ ngày gặp nó mưa gió rất to.

Ăn xong, đứa bé dọn hết bát đũa, dìu Tô lão lên giường, ánh mắt nhìn bà đầy lo lắng. Nó xuống bếp bắt đầu nấu thuốc lúc sáng vừa lên nuối hái được cho Tô lão.

Từ ngày Tô lão bệnh, nhà khó khăn nên nó phải lên núi hái những loại thuốc mà thầy thuốc dưới trấn kê thuốc. Tìm kiếm khắp khu rừng, 2 ngày 1 lần, thời gian rảnh thì xuống núi bán cũi, làm tất cả mọi thứ mà đáng lẻ một đứa trẻ 10 tuổi không thể làm được, thật quá sức.

Tô lão nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn vào bếp, từ ngày bà bệnh, không có thời gian chăm sóc cho nó nhiều nữa mà hầu hết toàn là nó chăm cho lão, một lời than cũng chưa từng thốt ra.

-“ Thật là một đứa trẻ tốt”- Tô lão nở nụ cười nhìn nó, rồi chìm vào giấc ngủ.