Chương 8: Phong Vân Vũ
Giết người hoặc bị người g·iết!
Chém người hoặc bị người chém!
Đâm người hoặc bị người đâm!
Nơi đó mọi sự khoan dung đều có thể phải trả một cái giá rất đắt.
Nơi chỉ tồn tại máu, nước mắt và ân oán hận thù trồng chéo lên nhau.
Nơi danh vọng địa vị làm con người ta tha hóa biến chất mà trở nên độc ác vô nhân tính.
Nơi ấy chỉ được gói gọn trong hai từ nhưng lại có sức lôi quấn vô cùng mạnh mẽ, với rất nhiều người võ lâm.
...Giang Hồ...
Một nơi chen chúc những con người, mà kẻ tốt thì ít còn kẻ xấu nhiều vô kể, ngươi cười hôm nay có thể ngày mai ngươi sẽ phải khóc lóc thảm thiết, nơi đủ chuyện thị phi này có gì vui vẻ mà hấp dẫn người ta đến vậy.
Đơn giản dễ hiểu nhất là con người từ khi sinh ra, bản tính nguyên thủy của họ là muốn khẳng định giá trị bản thân của mình trong mắt người khác.
Vẫn có câu "loạn thế xuất anh hùng" có nghĩa nơi nào loạn lạc thì sẽ có anh hùng hảo hán xuất hiện, để dẹp bỏ những cái loạn đó.
Bàn tay của người anh hùng này cũng vì thế mà dính đầy máu tươi.
Bộ Kinh Vân là một trong số những kẻ gia nhập giang hồ từ rất sớm. Để tồn tại đến bây giờ, y đã g·iết c·hết rất nhiều những kẻ cản đường y, muốn g·iết c·hết y.
Người c·hết trong tay y thật sự nhiều không kể xiết, người ta bảo rằng tử thần là hiện thân của sự c·hết tróc, là nỗi sợ hãi kinh hoàng hiện diện. Trên đời này nếu tử thần thật sự tồn tại thì chỉ có thể là Bộ Kinh Vân.
Nhưng người ta quên mất rằng, còn có một kẻ khác cũng mang đến hủy diệt, sự đáng sợ từ đao của hắn giống như một cơn ác mộng mà người ta mãi mãi muốn quên đi.
Hắn là kẻ năm xưa từng một mình một đao làm cỏ cả Vô Thần Tuyệt Cung, tắm máu Vô Song Thành và cũng chính hắn xuýt chút nước đã lấy cả mạng của Tử Thần.
Kẻ đủ sức sát thần năm đó là ai?
Hắn chính là Ma Đao!
Nếu tử thần là kẻ nắm giữ quyền sinh sát của người khác, thì ma đao là tước đoạt mọi quyền lợi sinh tồn. Dưới đao của hắn thì mạnh như tối đại cường giả Tuyệt Vô Thần, thiên nhân cộng bái còn kinh sợ tột cùng nữa là.
Nh·iếp Phong là ma đao, ma đao là Nh·iếp Phong.
Sự thật này mãi mãi không thể nào thay đổi được. Trong con người ai cũng có hai mặt đó là mặt tốt và mặt xấu, cũng có thể gọi theo một cách khác là mặt thiện và mặt ác.
Người bình thường dù là bất kỳ ai cũng có hai mặt tốt xấu đó tồn tại, huống chi là một thần thoại võ lâm như Nh·iếp Phong, đương nhiên ông ta cũng không phải là ngoại lệ.
Ngày không thể nào kéo dài mãi mãi, đêm tối cũng không phải là vĩnh viễn trường tồn. Nh·iếp Phong ai cũng biết là con người nhân nghĩa, nhưng khi đã bộc lộ cái mặt ác ra ngoài, thì người nhân nghĩa nhất sẽ trở thành kẻ hung ác nhất.
Ngọc khi đã có vết xước thì sẽ mãi mãi không thể trở lại sáng đẹp như lúc ban đầu.
Dù Nh·iếp Phong đã làm rất nhiều chuyện tốt, nhưng không thể nào phủ nhận một điều y từng là Ma Đao g·iết người không run tay.
Vì lời ủy thác trước lúc lâm trung của con trai Dịch Phong, Nh·iếp Phong đã gạt đi tác phong đạo nghĩa vốn có của mình. Giờ đây Nh·iếp Phong chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu được con của ái tử, cả cuộc đời vì hai từ đạo nghĩa mà cha mẹ c·hết, nương tử và ái tử cũng c·hết.
Nh·iếp Phong thực sự đã hi sinh cho thiên hạ này quá nhiều rồi, còn bản thân nhận lại được gì hay chỉ là sự cô độc vĩnh hằng.
Ngay tại giây phút này, thứ duy nhất và có ý nghĩa đối với cuộc đời ông ta chỉ có thể là Thiên Nhai. Chỉ cần đứa trẻ này còn sống khỏe mạnh, những thứ khác có hay không có không còn quan trọng nữa.
Thứ có thể lột tả rõ ràng nhất khí tức đáng sợ của Nh·iếp Phong lúc này, chính là ma khí toát ra từ Tuyết Ẩm Đao.
Thanh đao này cũng giống như con người Nh·iếp Phong, lúc bình lặng thì rất hiền hòa, khi nổi sóng thì cuồn cuộn như ba đào.
Chân bước tới đâu băng phong đã phủ kín đến đó, đao chưa xuất mà ý đã phát. Chỉ với sát ý của Nh·iếp Phong tỏa ra thôi, đã khiến mọi vật xung quanh đóng băng.
Đây là tinh túy của một chiêu có tên là Băng Phong Tam Xích trong Ngạo Hàn Lục của Nh·iếp gia.
Cảm giác không chỉ cảnh vật xung quanh mà ngay cả con người cũng bị khí lạnh băng hóa, không những thế dường như cả không khí cũng bị đóng băng lại vậy.
Phía trước có ma đao cản đường, phía sau có tử thần đoạn lối. Phong Vân trước sau ngăn cản, sát khí từ hai người tỏa ra cực lớn, khiến cảnh vật trong vòng 20 bước như rơi vào địa ngục.
Người lớn thì còn có thể chịu đựng được, chứ thân hình yếu ớt của một đứa trẻ thì làm sao mà chịu nổi.
"Oa oa"
Thiên Nhai bị áp lực của hai người Phong Vân làm cho sợ hãi mà cất tiếng khóc lớn. Gương mặt nhỏ bé kinh hãi, tiếng khóc trẻ thơ thanh khiết làm cho Nh·iếp Phong cũng phải mềm lòng.
Nh·iếp Phong động lòng cũng khiến băng khí xung quanh như giảm bớt áp lực. Chớp lấy thời cơ đao trong tay Nh·iếp Phong buông lỏng. Một người đã thừa cơ làm tới.
- Hoàng Thượng có lệnh hôm nay không bắt được Kiếp Tâm mang đi, tất cả sẽ bị t·rừng t·rị theo vương pháp. Các ngươi lui ngay nếu không đừng trách ta vô tình.
Người này vung lưỡi đao sắc bén kề ngay vào cổ Thiên Nhai để uy h·iếp Phong Vân. Ông ta chính là Nghiêm Quân đứng đầu Ngự Tiền Thập Đại Thị Vệ của hoàng cung.
Tình huống đột biến bất ngờ nằm ngoài sự dự liệu của Phong Vân, ngay cả Bộ Uyên Đình cũng không nghĩ Nghiêm Quân sẽ liều lĩnh làm như vậy.
- Nếu nó có gì bất trắc thì các ngươi đừng hòng sống rời khỏi đây.
Nh·iếp Phong phẫn nộ làm mọi thứ xung quanh nghiêng ngả, nhưng điều đó cũng không làm Nghiêm Quân kh·iếp sợ. Thân mang trọng trách nên ông ta cũng đã sớm có quyết định. Bộ Uyên Đình vẫn im lặng không nói mặc cho Nghiêm Quân dùng đao của y kề sát cổ Thiên Nhai.
Từ xa Bộ Kinh Vân cũng vì an toàn của đứa bé mà không dám làm liều, bởi ông ta biết Nghiêm Quân vì thực thi mệnh lệnh sẽ bất chấp tất cả.
- Chỉ cần có thể báo đáp với triều đình, trung thành với đất nước, thì c·hết có là gì. Các ngươi có gan thì cứ qua đây.
Nghiêm Quân giận dữ hét lớn, đao trong tay đã nhắm vào Thiên Nhai rạch ra một làn máu, một tiếng khóc vang trời vang lên.
Đứa trẻ này mới sinh ra đã phải đổ máu, không biết là điềm lành hay điềm dữ, nhưng với thân thể non nớt khóc lặng vì đau đớn, khiến ai trông thấy cũng thương xót vô hạn.
Hành động quyết tuyệt của Nghiêm Quân khiến cho Phong Vân cũng không dám khinh cử vong động. Vì họ biết nếu là Bộ Uyên Đình thì chưa chắc đã vì triều đình mà chịu hy sinh.
Nhưng Nghiêm Quân là người thân mang trọng trách phò chủ, hắn dám vì hoàng đế hi sinh là điều tuyệt đối có thể. Chính vì thế mà Phong Vân cũng không dám mạo hiểm, hai người đã giảm bớt áp lực, nên Bộ Uyên Đình và Nghiêm Quân mới có thể bước đi.
Thấy hành động quyết đoán của mình đã có tác dụng nhất định với Phong Vân, lúc này Nghiêm Quân mới nhìn sang phía Bộ Uyên đình đang ôm đứa bé trong tay mà nói:
- Chúng ta đi nào!
Nhờ sự liều mạng của Nghiêm Quân mà Bộ Uyên Đình đã ôm đứa trẻ thuận lợi tiến ra khỏi miếu hoang.
Bước đi được một đoạn thì cả ba đã gặp một người, vừa thấy y thì Bộ Uyên Đình không dấu được sự mừng rỡ.
Bởi vì trong chiến dịch này của thiên triều, bản thân người đó cũng là một yếu tố trọng yếu quyết định sự thành bại của lần tiến công hôm nay.
Vừa thấy bóng dáng của y thì Bộ Uyên Đình đã vội vàng hô lớn:
- Tiểu Vũ! Cậu làm tốt lắm. Bây giờ cậu ở lại ngăn Phong Vân, lão phu sẽ đưa Kiếp Tâm rời khỏi đây trước.
Thì ra người Bộ Uyên Đình đang nói tới chính là Tiểu Vũ, con trai của Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.
Tiểu Vũ vừa rồi quyết chiến với Bộ Kinh Vân bên ngoài, vì lo sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, nên trong lúc giao chiến Tử Thần đã bỏ qua y, để đuổi theo kẻ b·ắt c·óc.
Tiểu Vũ nhìn toàn bộ sự việc trước mắt, thần sắc của chàng cũng có chỗ khó chịu, nhất đau là khi nhìn vào đứa trẻ trong tay của Bộ Uyên Đình.
- Đứa bé b·ị t·hương rất nặng.
Tuy phụng là mệnh thiên tử phối hợp vây bắt Kiếp Tâm với đám Bộ Uyên Đình, nhưng chàng tuyệt không ưa cách hành sử tàn nhẫn của ông ta. Thấy đứa nhỏ trên má trái bị lưỡi đao sắc bén của Nghiêm Quân làm b·ị t·hương, máu chảy ra rất nhiều làm sắc mặt của nó tái nhợt đi. Tiểu Vũ trông thấy cũng không khỏi chạnh lòng.
Nhưng lúc này chàng cũng không biết phải làm gì hơn, con người là vậy trong một thời điểm nào đó, đôi khi bản thân cũng rất khó để quyết định nên phải làm như thế nào.
"Rầm"
Một tiếng gạch vỡ cửa nứt cất lên, hai bá chưởng trầm hùng phá nát cửa miếu, tiếp đó người này bước ra với đôi mắt sắc lạnh.
Không cần quay đầu Bộ Uyên Đình cũng đã đoán được đó là ai, điều ông ta lo lắng nhất trong lần hành động này, chính là phải trạm chán với con mình là Bộ Kinh Vân. Đáng tiếc điều e ngại nhất của ông ta thì hiện giờ lại đang ở phía sau lưng.
Trong lúc ông ta đang lưu tâm Bộ Kinh Vân đằng sau, thì trước mặt một trận gió lướt tới, hiển nhiên ở đâu có gió ở đó có Phong. Quả đúng như vậy, Nh·iếp Phong đã đứng chặn ngang đường rút lui của ba người. Có thể thấy Phong Vân vẫn chưa hề có ý định từ bỏ việc truy đuổi.
Ngay trong lúc ấy Bộ Uyên Đình chỉ còn có một con bài cuối, đó là mượn sức một người. Chỉ cần người này chịu toàn lực ra tay thì cơ hội thoát khỏi đây cùng với Kiếp tâm vẫn còn rộng mở.
Bổ Uyên Đình không chậm trễ nhìn về phía một người mà lớn giọng hét lớn.
- Tiểu Vũ! Phong Vân ngoan cố ương bướng, chúng ta không thể vì thế mà bỏ lỡ cơ hội phá Đại Kiếp. Cậu từng hứa giúp hoàng thượng giờ là lúc để cậu thực hiện rồi đó.