Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 78: Từ Biệt Thần Phong




Chương 78: Từ Biệt Thần Phong

Không khí yên tĩnh lạ thường thì hay ẩn tàng những điều bất trắc, Đăng Lung không hề cảm nhận được giông tố đang ập đến, một cao thủ thần bí với thực lực kinh thế hãi tục nằm ngoài suy nghĩ của anh ta, đang âm mưu thâu tóm môn phái được xem là đệ nhất giang hồ này.

Nhắc đến Đăng Lung thì hiện giờ anh ta đang ở đâu?

Tổng đàn Kinh Vân Đạo đặt trên đỉnh Thiên Sơn, nơi này năm xưa chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu của Hùng Bá. Bộ Kinh Vân khi tới đây đã đập đi những kiến trúc ngày xưa do Hùng Bá xây dựng, duy chỉ có Tam Phân Giáo Trường là vẫn còn giữ nguyên.

Bởi chính nơi này ba huynh đệ Sương, Vân, Phong từng luyện võ ở đây, cũng chính nơi này thì Đoạn Lãng đã suýt m·ất m·ạng vì đánh đổ ly rượu trước mặt Hùng Bá, trong buổi kết minh với Độc Cô Nhất Phương của Vô Song Thành. Nh·iếp Phong vì muốn cứu Đoạn Lãng mà quỳ xuống nhận làm đệ tử thứ ba của Hùng Bá.

Cũng chính nơi này Bộ Kinh Vân từng dùng mạng ra bảo lãnh cho Nh·iếp Phong và Đoạn Lãng về quê thăm mộ cha. Thành bại vinh nhục trong công cuộc trả thù Hùng Bá năm xưa đều ở đây, nên Bộ Kinh Vân đã dỡ bỏ nhiều thứ nhưng vẫn để lại Tam Phân Giáo Trường này.

Bên trên Tam Phân Giáo Trường chính là Bái Vân Đường, nơi này muốn lên tới cần phải đi qua bảy bảy bốn chín bậc thang.

Trên sảnh chính đại điện có hai bóng người đang đứng, một trong hai người đó mang khí khái quang minh chính nghĩa, thân khoác trường xam màu lam anh khí thập túc. Nhìn qua cũng đủ thấy đây là một nhân vật kiệt xuất khí khái hơn người đĩnh đạc anh tuấn.

- Thần Phong huynh! Huynh có dự định gì chưa?

Đăng Lung có thân hình tuy nhỏ nhưng ý chí cao, hôm nay y đang tiễn đưa một người bạn đi xa. Hai người tuy đang nói chuyện rôm rả, xong coi bộ dạng của chàng trai khoác lam y trên mình có vẻ như anh ta sắp sửa ra đi.

Chàng trai vẫn giữ ánh mắt chính khí ôn hòa của mình, chàng nhìn hảo huynh đệ Đăng Lung mà nói.



- Huynh đệ! Hôm nay Thần Phong xin phép mang Cự Khuyết Đao về hoàn trả lại cho Bất Diệt Lam Môn sau đó sẽ trở về Đông Doanh.

Thì ra người đang tiếp chuyện Đăng Lung chính là đệ tử chân chuyền của Đông Doanh Đệ Nhất Đao Hoàng Ảnh, tên của chàng là Thần Phong.

Sau trận đại chiến với Liên Thành Chí trên Lạc Sơn, mọi người đều bị Đại Đương Gia dùng Vạn Đạo Sâm La khống chế nhân tâm nên ai cũng mệt mỏi. Riêng đối với Thần Phong mà nói, thì đây là một trận chiến đau thương thứ hai trong lần trở về Trung Nguyên này của chàng.

Lần thứ nhất ở Mộ Danh Trấn vì cuộc chiến với Tuyệt Tâm, mà chàng phải chứng kiến c·ái c·hết của người nghĩa phụ thân yêu nhất.

Vẫn biết trận chiến nào cũng đều có mất mát đau thương, nhưng khi ta đối diện với những điều đó thì cho dù tâm lý tốt tới đâu, cũng không tránh khỏi xúc động bi thương.

Trong trận chiến này chàng lại phải chứng kiến c·ái c·hết của một người nữa đó chính là Quỷ Hổ tiền bối. Từ trong đáy lòng của mình chàng vô cùng thương tiếc một con người dung mạo xấu xí, nhưng có một tấm lòng cúc trung tận tụy đáng ngưỡng mộ.

Có những cuộc gặp gỡ chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng lưu lại trong lòng người ta những ấn tượng sâu sắc. Quỷ Hổ sống một cuộc sống thầm lặng bên chủ nhân, có thể nói ông chính là cái bóng lặng lẽ của Vô Danh. Có ai biết đến, có ai thương tiếc cho một cái bóng lẻ loi cơ chứ.

Nhưng trước lúc Quỷ Hổ ra đi, người bên cạnh ông trong giây phút cuối cùng của cuộc đời lại không phải Vô Danh. Người ấy là Thần Phong một chàng trai từ nơi xa trở về cố hương tìm thân thế. Chính vì xuất hiện trong thời khắc đó nên Thần Phong có thể cảm nhận rõ ràng tấm lòng chân thật của Quỷ Hổ như thế nào, nên chàng đặc biệt tôn kính đối với vị tiền bối có số phận bi thương này.

Sau khi cùng Vô Danh chôn cất Quỷ Hổ tươm tất, Thần Phong trở về Kinh Vân Đạo. Một phần để nghỉ ngơi cho lại sức, phần khác muốn xin Bộ môn chủ lấy lại thanh Cự Khuyết Đao.

Dạo trước khi mới đến Trung Nguyên thì Thần Phong từng có thời gian ở Bất Diệt Lam Môn. Lam Hiền môn chủ của môn phái này đối xử với Thần Phong rất tốt, nay Lam Vũ đ·ã c·hết nên chàng muốn đem bảo đao gia truyền vật quy nguyên chủ cho nhà họ Lam, coi như đã vẹn trọn ân tình trước kia của họ đã đối xử tốt với chàng.



Thần Phong cũng muốn làm chút ít gì đó để bày tỏ chân tình với những gì Lam Hiền đã làm cho chàng. Đoạn Soái, Lam Vũ những người có máu mủ với chàng, cả Đinh Nhu cô gái giống người trong mộng của chàng, bọn họ đều đ·ã c·hết mà đều c·hết trong đau đớn. Chính vì thế chàng muốn trở về Đông Doanh, rời xa mảnh đất Trung Nguyên đầy đau thương này.

Đăng Lung nghe chàng quyết tâm như vậy cũng thoáng có chút buồn mà nói:

- Nếu huynh đã quyết như vậy thì Đăng Lung không dám giữ. Huynh lên đường cẩn thận nhé.

Đăng Lung mấy ngày qua đều hết lời níu kéo Thần Phong ở lại. Vì anh ta biết chính đạo đang suy yếu, một nhân vật bản lĩnh cao cường như Thần Phong biết tìm kiếm ở đâu bây giờ. Nếu không có Thần Phong thì Bộ Kinh Vân chẳng phải đ·ã c·hết trong tay Tuyệt Tâm ở trận chiến Tranh Phong Hiệp rồi sao. Nay Bộ Kinh Vân không có ở đây, với bản lĩnh của một mình Đăng Lung, y thừa hiểu khó mà giữ chắc được yên ổn cho Kinh Vân Đạo. Nếu Thần Phong chịu ở lại thì đó thì còn chuyện nào tốt hơn được nữa.

Tuy nhiên Thần Phong đã sớm hạ quyết định cuối cùng của mình.

- Đa tạ quý môn những ngày qua đã tiếp đón chu đáo, nếu Bộ tiền bối trở về xin hãy cho ta gửi lời hỏi thăm người.

Thần Phong trước lời mời đầy thành ý của Đăng Lung, chàng vẫn quyết ý rời khỏi đây. Mảnh đất này tuy chàng mới đặt chân đến không lâu, nhưng nó để lại ấn tượng rất sâu sắc trong tâm trí của chàng. Vì thế nếu bây giờ không dứt khoát đi ngay, chần trừ thì sẽ chẳng còn muốn đi nữa.

- Nhất định ta sẽ chuyển lời.

Đăng Lung không dấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt, nhưng người đã muốn đi thì hà cớ gì cố cưỡng cầu, làm thế chỉ khó mình khó người mà thôi.

- Đa tạ! Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Xin cáo từ ở đây.



Thần Phong dứt lời lưng đeo Kinh Tịch vác theo Cự Khuyết Đao xuống núi.

Từ đỉnh Thiên Sơn đi xuống chàng cảm thấy bước chân nặng nề, ngước nhìn trời cao mây trắng bồng bềnh. Mây tuy không nhiều nhưng sắc trời ảm đạm, có thể cảm nhận giang hồ vẫn chưa thể nào yên bình được. Làn gió thổi nhẹ khiến mái tóc tung bay, áo lam của chàng cũng phất phới theo gió. Nơi này vốn không còn là chỗ cho chàng dung thân nữa, muốn đi thật xa để quên hết tất cả, ngày sau rồi sẽ ra sao chàng cũng không rõ nữa, chỉ biết chàng không còn muốn lưu lại Trung Nguyên thêm một ngày nào nữa.

Đi chừng hơn một nửa canh giờ chàng đến Thiên Ân Thành, liền ghé vào một quán trà bên đường nghỉ chân. Thiên Ân Thành này từng chứng kiến những trận chiến kinh thiên động địa. Như trận Hùng Bá với Phong Vân và Phong Vân chiến Đọan Lãng.

Sau mấy mươi năm thị trấn dưới chân Thiên Hạ Hội năm nào đã phồn thịnh trở lại. Mọi dấu tích hoang tàn bởi các cuộc chiến của các đại cao thủ đã lùi về dĩ vãng. Cũng cả mấy mươi năm đã trôi qua, người từng chứng kiến cuộc chiến kinh thiên động địa năm đó cũng đ·ã c·hết gần hết, số còn sống cũng đã già và chẳng còn thiết tha chuyện cũ nữa. Thi thoảng vẫn còn vài người nhắc đến chuyện trên đỉnh Thiên Sơn, năm xưa từng có một bậc kiêu hùng hô mưa gọi gió chấn động giang hồ.

Thần Phong cũng chỉ nghe nói Hùng Bá là sư phụ của Phong Vân, lời từ nghĩa phụ Hoàng Ảnh kể lại, mỗi lần kể về cao thủ Trung Nguyên thì Hoàng Ảnh vẫn luyến tiếc vì không có cơ hội thử sức với Tam Phân Thần Chỉ độc bộ võ lâm lúc bấy giờ của Hùng Bá.

Chuyện xưa đã qua từ lâu, chỉ vì bất chợt đến Thiên Ân Thành mà bỗng nhớ tới những điển tích bất hủ từng diễn ra trong toà thành này. Đến đây chàng cũng muốn nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục lên đường.

Thần Phong ghé một quán nước gần đó, chàng đặt thanh Cự Khuyết Đao được bọc vải kín mít xuống cạnh bên, gọi một ấm trà rồi từ từ giải khát.

Nhìn ngoài đường người đông tấp nập hàng hoá trải dài, đủ thấy thị trấn này thịnh vượng ra sao. Có lẽ nhờ việc Bộ Kinh Vân khai mở Kinh Vân Đạo gần đây nên người giang hồ nghe danh mà hay thường xuyên lui tới. Trong biển người đông đúc chẳng khuôn mặt nào giống khuôn mặt nào, nhưng trong cả trăm khuôn mặt lại có một người khiến chàng chú ý.

Giữa đường phố tấp nập có đủ loại người, trai có gái có, người trẻ có người già cũng có, nhưng trong dòng người đông đúc hối hả kia lại xuất hiện một người hoàn toàn khác biệt. Người này toát lên một cỗ khí chất tôn quý khác hẳn những người xung quanh, đó là một khí chất thần tiên lạc giữa trốn người phàm, là một nàng tiên nói đúng là một nữ tử.

Trong đời nữ nhân chàng gặp không nhiều, khiến chàng chú ý thì lại càng cực kỳ ít ỏi. Nhưng nữ tử này cho dù lẫn trong cả ngàn cô gái thì chàng vẫn nhận ra một cách rõ ràng. Nữ nhân vận trên mình bộ váy hoa màu hồng, trang điểm không rực rỡ nhưng cũng đủ để khẳng định hoa hồng giữa vườn hoa cúc.

Một nét đẹp thanh nhã cao sang cho dù bụi phàm trần nhiều đến mấy cũng chẳng mờ đi nét cao quý toát lên từ thần thái của nàng. Người ấy bước qua trước mắt Thần Phong nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua làn tóc thiếu nữ, hay như tia nắng yếu ớt hiếm hoi xuất hiện giữa trời đông.

Nàng cứ thế bước đi hồn nhiên mà quên mất có một người đang sững sờ như bức tượng ngây ngốc ngắm nhìn nàng. Thần Phong tay đưa tách trà lên miệng nhưng chưa kịp uống, đến lúc nước trà vào miệng thì thấy đã nguội mất rồi. Do chủ quán pha trà không đủ nóng, hay chàng đã giữ tách trà trên môi quá lâu. Chỉ biết vừa lúc cảm nhận nước trong tách trà đã nguội thì người con gái kia cũng đã hoà vào làn người đông đúc ngoài kia. Lúc này chàng mới thốt lên trong kinh ngạc.

- Đinh Nhu cô nương?