Chương 74: Cao Thủ Đằng Vân Đạp Thủy
Theo kế sách của sư phụ Vô Danh đã bí mật truyền đạt lại thì Phong Vân sẽ giả đồng ý giao Thiên Nhai cho hoàng đế. Nếu nói rằng trên đời này ai là người khiến cho họ tin tưởng nhất, thì người đó chỉ có thể là Thiên Kiếm. Bởi vì Vô Danh không chỉ là sư phụ của Bộ Kinh Vân mà ông ấy còn là trụ cột của võ lâm.
Hai người Phong Vân đã hạ quyết định sẽ cùng với Vô Danh thực hiện kế hoạch trộm long tráo phụng này. Chính vì điều đó mà đã khiến cho giang hồ hiện tại đã trời yên bể lặng, Bộ Kinh Vân cũng đã có thời gian để thực hiện việc quan trọng mà mình cần phải làm.
Ngay khi Bộ Kinh Vân chia tay với Nh·iếp Phong trong hoàng cung, trên đường trở về Kinh Vân Đạo thì ông ta nhận được thư cấp báo của đệ tử Đăng Lung.
Thư nói rằng: “Trước khi môn chủ ra đi đã căn dặn thuộc hạ phải hết mực để mắt đến Hiểu Vũ cô nương. Nhưng khi môn chủ vừa đi khỏi thì hai ngày sau đó có người lẻn vào nội đường Kinh Vân Đạo và b·ắt c·óc cô nương ấy. Thuộc hạ đã phát hiện ra và đã toàn lực bảo vệ, nhưng người tới có võ nghệ cao cường, thủ pháp của hắn rất ngụy dị là một đôi Hàn Chảo. Chỉ với hai chiêu đã chế phục được thuộc hạ cùng các môn chúng khác trong Kinh Vân Đạo. Sợ rằng thông tin này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến trận quyết chiến của môn chủ, nên hôm nay Đăng Lung mới có thể gửi bồ câu cấp báo. Mong môn chủ lượng thứ”.
Nhận được Bồ Câu đưa thư từ tổng đàn gửi đến, Bộ Kinh Vân cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Đăng Lung là người có thể chất đặc dị, y có thể hấp thụ võ công của người khác rồi biến thành của mình. Chính vì dựa vào đặc tính này nên trước khi dời khỏi Kinh Vân Đạo thì Bộ Kinh Vân có truyền lại cho y hai thức Ương Vân Thiên Giáng và Bài Sơn Đảo Hải trong Bài Vân Chưởng. Nhằm để hắn đem ra dùng khi cần thiết, nếu như Kinh Vân Đạo gặp vấn đề trong thời gian môn chủ vắng mặt.
Trong võ lâm người có đủ thực lực để hoá giải hai chưởng chiêu này không nhiều, theo lời Đăng Lung kể lại thì kẻ đó dùng Hàn Băng Lãnh Trảo. Trong võ lâm đương thời thì phần lớn là không có mấy ai luyện loại trảo pháp lỳ lạ này. Nên cho dù là Bộ Kinh Vân đã suy nghĩ hết mấy ngày, vẫn không thể nghi ngờ được ai là h·ung t·hủ b·ắt c·óc Hiểu Vũ.
Bộ Kinh Vân suy đoán rằng, Hiểu Vũ chỉ là một cô gái bình thường thì chắc chắn là không có kẻ thù lợi hại như thế. Vì vậy chỉ có thể phán đoán thân thế của cô ta nhất định không tầm thường.
Bộ Kinh Vân quyết phải tìm ra cô nương Hiểu Vũ này, thông tin về giọt máu của Bộ Thiên không thể lơ là được. Để điều tra lai lịch của cô ta thì Bộ Kinh Vân muốn bắt đầu từ Đồng Minh Hội, nơi ấy khi còn sống Bộ Thiên đã từng đảm nhận chức vụ minh chủ.
Hiểu Vũ cũng là do Bộ Thiên đưa về từ Đồng Minh Hội. Vì thế Bộ Kinh Vân đã quyết định sẽ không trở về Kinh Vân Đạo ngay, mà thân chinh đến Đồng Minh Hội một chuyến để điều tra việc này.
Lăng Độ Giang mọi ngày yên ả là thế, nhưng không hiểu vì sao ngày hôm nay lại nổi sóng to gió lớn, thế nước nhấp nhô một cách bất thường.
Trên bến phà ven bờ sông có hai thuyền phu đang sốt sắng cột chặt hai chiếc thuyền vào một chiếc cọc tre đã được trôn chắc chắn.
Một người trong số họ không dấu nổi cảm giác chán nản mà nói:
- Chán thật! Trời tự nhiên xuất hiện mây đen tối sầm, sông thì lại động nước lớn như thế này thì làm gì có ai qua sông. Cột thuyền về sớm cho khỏe thôi.
Người chiến hữu của ông ta cũng tặc lưỡi trả lời:
- Đúng vậy! Hôm nay thật là một ngày xui xẻo mà.
Hai gã đàn ông trung niên chất phác này làm nghề lái thuyền ở đây chắc cũng đã nhiều năm. Nhìn hai cánh tay to lớn cứng chắc của họ là đủ biết phải chèo lái rất nhiều.
Nhưng ngay khi người đàn ông nọ đang thở phào vì một ngày làm việc sa sút, thì ông ta chợt nhìn thấy trên bờ có bóng người. Vừa thấy người đó thì ông này mừng thầm quay sang người bạn của mình mà nói.
- Tôi nghĩ cũng chưa chắc đã xui lắm đâu. Nhìn kìa bên kia có người đang đi tới chỗ chúng ta.
Người kia nghe nói vậy cũng ngẩng mặt nhìn lên.
- Huynh nói sao ấy chứ! Tôi có thấy ai đâu?
Người đàn ông nọ thấy lạ cũng quay sang nhìn thêm một lần nữa miệng còn lẩm bẩm.
- Rõ ràng là tôi thấy có một người mặc áo choàng cao lớn ở phía đó mà.
Người kia chỉ cười đầy giễu cợt.
- Làm gì có ai ở đó đâu! Chắc là ông bị hoa mắt mất rồi cũng nên.
Hai lão thuyền phu đang tranh cãi thì ngay lúc đó có một giọng nói âm trầm phát lên từ phía sau lưng họ.
- Ta muốn qua sông ai sẽ trở ta đi.
Nghe giọng nói ấy thì hai lão thuyền phu sững người nhìn lại, thấy có một người cao lớn vẻ mặt phong sương cùng mái tóc đã bạc trắng, còn ánh mắt thì lạnh lùng đến đáng sợ.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết ấy có ai mà không kh·iếp sợ, một trong hai lão thuyền phu bên dưới đã kinh hãi cất tiếng.
- Thôi! Tôi xin nhường chuyến đi này cho huynh đấy. Tôi thấy trong người hơi mệt nên hôm nay xin phép về trước.
Người đàn ông nọ vừa nói vừa run lên bần bật, bởi vừa lúc trước ông ta thấy người này ở mãi bên kia bờ sông, chớp mắt một cái đã thấy hắn sau lưng hai người, làm cho lão ta sợ hãi không dám đi chuyến này.
Nhưng người thuyền phu còn lại thì không như thế, ông ấy chỉ cười và nói:
- Vậy được! Thế thì huynh về trước đi, tôi đưa vị khách này qua sông rồi về sau cũng được.
Thế là hai lão chia tay nhau, một người nhanh chân về nhà sớm, còn một người vẫn tiếp tục đưa khách qua sông.
Hán tử kia bước xuống rồi ngồi yên lặng trên mạn thuyền, thuyền phu nhanh chóng khởi hành ngay. Lão thuyền phu này đúng là một tay trèo khá cứng, phút trốc cả người và thuyền đã ra đến giữa sông.
Ông ta từ lúc khởi hành đến nay đã nói rất nhiều chuyện, nhưng thật kỳ lạ là người khách của ông ta lại rất kiệm lời, hầu như là y chỉ im lặng như một bức tượng. Có lẽ y thuộc dạng người không thích nói chuyện.
Đến khi thuyền của hai người ra quá giữa sông thì bên tai có tiếng sóng ré cất lên, rồi một con thuyền khác rẽ nước phóng lên nhanh như tên bắn.
Trên chiếc thuyền đó thật kỳ lạ là không thấy có bóng dáng một thuyền phu nào cả, tức là chiếc thuyền này không có người trèo lái, trên thuyền chỉ có một lão nhân đang đứng đó.
Lão nhân này đội trên đầu một chiếc nón vành rộng, bầu trời ảm đạm về chiều khiến cho sắc trời trở nên u ám, khó thấy được diện mạo của người trên chiếc thuyền đối diện.
Lão nhân đó hoàn toàn không trèo thuyền mà chiếc thuyền vẫn chạy phăng phăng không kém gì có phu thuyền.
Kỳ lạ hơn là lão nhân trên cái thuyền đó giữa sóng nước dữ dội như vậy mà vẫn có thể đứng thong thả ung dung, tu vị khinh công tuyệt nhiên không cạn.
Khi hai chiếc thuyền đã đi song song với nhau trên khúc sông vắng vẻ này, lão nhân kỳ lạ kia liền nhìn sang mạn thuyền bên này rồi cất tiếng.
- Người trên thuyền kia có phải là Bộ Kinh Vân?
Hoá ra người đang ngồi xếp bằng bên trên mui thuyền kia chính là võ lâm thần thoại Bộ Kinh Vân.
Nghe lão nhân kia nhắc đến tên của mình thì Bộ Kinh Vân cũng khẽ liếc mắt nhìn sang. Đồng thời cũng lên tiếp đáp lại.
- Phải thì sao? Không phải thì sao?
Thấy thái độ âm trầm lãnh khốc của Bộ Kinh Vân, thì người phía thuyền đối diện lại tỏ ra hào hứng lạ thường. Ông ta lại tiếp tục hướng sang mà nói:
- Nghe nói năm xưa Hùng Bá có thu nhận được một tên đồ đệ không cười không khóc bao giờ là Bộ Kinh Vân. Bấy nhiêu năm ngươi tiến bộ không ít giờ còn là thần thoại võ lâm nữa. Hôm nay lão phu cũng muốn lĩnh giáo qua Bài Vân Chưởng của ngươi. Xem chiêu.
Dứt lời lão nhân kia cũng không ngại đưa chân khẽ dẫm mạnh xuống mặt thuyền của mình, một luồng kình lực phát ra từ chân lão ta làm cho nước sông bắn lên tung toé. Bọt nước bắn lên hình thành một con Du Long cực lớn, hung hãn nhe răng múa vuốt xông tới muốn nuốt chừng Bộ Vân.
- Ha ha! Để lão phu hôm nay xem võ lâm thần thoại như ngươi thực có bản lĩnh gì?
Bộ Kinh Vân cả đời chinh chiến giang hồ, hiếm có người nào dám tùy ý động thủ ngay trước mặt của mình như vậy. Nhưng điều đáng phải nói ở đây chính là khí độ phát ra từ thân thể của lão nhân này, khiến cho Bộ Kinh Vân cảm giác như đã từng gặp qua ở một nơi nào áo rồi thì phải.
Đó là một loại khí chất không giống với cường giả đơn thuần trong võ lâm, cảm giác như là một người rất có tiếng tăm và thế lực.
Tựa như rất giống với một người mà Bộ Kinh Vân đã từng trông thấy năm xưa, khi người đó vừa tung người phi thân lên, cảm giác cuồng long đảm thủy, khí thế phát ra hùng mạnh bá đạo vô cùng.
Nếu đã khiến cho Bất Khốc Tử Thần phải để ý đến thì người đó nhất định phải là một nhân vật có thực lực. Lão nhân kia thân vừa dời khỏi thuyền đã ngưng tụ sóng nước cuốn lấy thần cước.
Rồi cột nước lập tức ngưng tụ lại hóa thành một con rồng cực kỳ sống động, tu vi người này không chỉ tinh thâm mà nội lực còn rất cao cường, thậm chí có thể là không kém hơn so với Bộ Kinh Vân.
Trong giang hồ người đạt được tu vi đến tầm cỡ này quả thực không nhiều, nhìn vào thủy long quán đầy hạ bàn, có thể dự đoán được lão nhân này là một cao thủ dùng cước.
Thân thủ đằng vân đạp thủy này chỉ có siêu cấp cao thủ mới có thể thi triển được, tự nhiên có một cường giả ngang đường đón đánh Bộ Kinh Vân.
Ông ta lẽ nào là người của Đồng Minh Hội phái tới để thăm dò thực lực của Bộ Kinh Vân. Điều này có lẽ là không đúng, bởi lần này Tử Thần thân chinh đến Đồng Minh Hội hoàn toàn là bí mật. Không hề có người thứ hai biết được điều này, vậy thì lão nhân cuồng ngạo kia nhất định không phải là người của Đồng Minh Hội.
Vậy thì lão ta là ai?
Tại sao lại tự nhiên t·ấn c·ông Bộ Kinh Vân?