Chương 63: Xích Liệt Nộ Hỏa
Chỗ của duyên phận không phải bởi khoảng cách quá xa mà khó gặp gỡ, cũng không phải do khoảng cách quá gần mà cọ xát không phát ra tia lửa. Nếu như hai người có duyên với nhau, thì dù có đi lòng vòng, nó vẫn sẽ bám theo họ mà chẳng thể tách rời.
Vào đúng thời điểm, ta gặp đúng người, đó là hạnh phúc. Vào đúng thời điểm, người ta gặp không phải dành cho ta, đó là điều đau khổ. Vào thời điểm không thích hợp, gặp được người phù hợp thì chỉ biết thở dài. Vào thời điểm không thích hợp, gặp người không phải của mình, điều đó giống như một cơn gió thoảng qua mà thôi.
Tiểu Vũ không biết mình gặp gỡ Thanh Việt có phải là cơ hội hay là cơ duyên hay không nữa, chàng chỉ biết rằng một khi chàng còn tồn tại trên cõi đời này, thì tình yêu của chàng trái tim của chàng sẽ vĩnh viễn chỉ dành cho một mình nàng ấy.
Ngày sau có là đắng cay ê chề, hay tận cùng của nỗi đau thì chàng cũng sẽ cam tâm chập nhận, tuyệt đối sẽ không một câu oán thán. Nếu thực sự có điều gì phải ân hận thì chỉ có thể xuất phát từ bản thân chàng mà thôi, Thanh Việt sẽ vĩnh viễn không có lỗi, nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ có lỗi.
Thanh Việt lúc ban đầu còn mang vẻ mặt ngượng ngùng, bởi vì cả hai người tuy đã có tình cảm sâu đậm, nhưng cũng chưa bao giờ họ gần gũi thân mật đến như thế. Nhưng với một cái ôm thật chặt và một trái tim yêu thương chân thành, nàng đã cảm nhận được, cảm nhận thấy rất rõ điều đó từ Tiểu Vũ.
Thanh Việt cũng mỉm cười trìu mến rồi đưa tay ôm chặt lấy người mình yêu, miệng cũng thủ thỉ mấy lời từ tận đáy lòng của mình.
- Muội cũng nhớ huynh lắm Vũ ca.
Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau tựa như không có bất kỳ thứ gì trên đời này có thể chia rẽ được bọn họ, tình cảm đôi khi bất chợt dâng lên như kình đào vô lượng vậy đó. Tình yêu vốn là một thứ độc dược ngọt ngào, đã ngấm sâu thì khó mà khiến người ta từ bỏ được. Hôm nay hạnh phúc ngày sau có thể sẽ là tận cùng của đau thương.
Hai người đang mải mê với những xúc cảm lần đầu xuất hiện trong trái tim, mà quên mất một người vẫn còn đang đứng đó.
Người này trông thấy cảnh tượng đôi tình nhân âu yếm nhau như thế có vẻ không được thỏa mái cho lắm, y liền gằn giọng cảnh báo nhẹ với đôi uyên ương.
- Bây giờ không phải là lúc hai người âu yếm nhau như vậy đâu, chúng ta cần mau chóng thoát khỏi đây trước đã.
Trên gương của hắn bỗng nhiên nét thân thiện hàng ngày đã biến đi đâu mất, mặt của Hỏa Cẩu đanh lại, mỗi khi hắn như vậy thì những vết sẹo trên mặt lại đỏ lên như những con Rết lớn bò lồm ngổm, khiến cho sắc diện của y thêm phần kinh dị lạ thường.
Hỏa Cẩu không nói thêm một câu nào nữa, chỉ thấy bước chân nặng nề trên nền đất của y phát ra những tiếng kêu “loạt soạt”. Rõ ràng hắn đang có một tâm trạng gì đó rất phức tạp đang dậy lên trong đầu.
Tiểu Vũ nghĩ rằng có lẽ cậu ta vì cứu hai người mà tâm trạng lo lắng bất an nên mới như vậy.
Nghĩ thế nên cả hai lập tức dời khỏi cái ôm thật chặt của nhau, nhanh chân bước theo Hỏa Cẩu thoát khỏi khám tù hôi hám này.
Tuyết Huyết Đại Lao tuy rộng lớn như một mê cung, nhưng do Hỏa Cẩu thường xuyên ra vào nên cậu ta cũng nắm được hết đường đi lối lại trong đây.
Ba người nhanh chân di chuyển hướng đến cửa nhà lao để chạy trốn, khi gần đến lối ra thì bọn họ phát hiện thấy kế bên đó có một người đàn ông đang nằm ngủ trên một chiếc giường lớn, khó khăn là vị trí của cái giường nằm ngay sắt với cửa thoát hiểm của bọn họ.
Người này cao lớn dị thường, tiếng ngáy của ông ta vang to như sấm, làm tăng thêm độ ngụy dị cho thiết lao này. Tuy là đang ngủ rất say sưa, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn không hề có chút thay đổi nào, bên trái thì đỏ bên phải thì xanh trông rất là đáng sợ, ông ta không phải ai khác chính là Xích Liệt Sư phụ của Hỏa Cẩu.
Hỏa Cẩu khi bước lại gần chiếc giường thì nhẹ nhàng quay đầu lại, đưa một ngón nay lên miệng ra hiệu cho hai người phía sau phải thật cẩn thận.
- Xuỵt. Sư phụ của đệ nội công thâm hậu, đệ sợ rằng mê dược khó tác dụng với ông ấy được lâu. Để chắc ăn hơn nữa đệ sẽ đến gần điểm thêm vài huyệt đạo trên người để ông ấy ngủ lâu hơn chút nữa.
Nói đoạn Hỏa Cẩu liền nhẹ nhàng áp sát gần đến phía giường mà Xích Liệt đang nằm, cậu ta nhanh như chớp đưa tay điểm lên người ông ta ba phát.
Thấy vậy Tiểu Vũ bèn hét lên ngăn cản:
- Hỏa Cẩu! Đừng...
Tiểu Vũ luyện Xích Hỏa Thần Công nên rất rõ một đặc điểm, khi ở trong trạng thái vô thức đi nữa, chỉ cần có tác động bên ngoài xâm nhập thì Xích Hỏa Hộ Giáp sẽ tự phản hồi để bảo vệ cho người luyện.
Nhưng Tiểu Vũ đã nhắc nhở quá muộn, Hỏa Cẩu đã ra tay điểm lên ba đại huyệt sau lưng người đang nằm nghiêng trên phản cỏ. Ngay lúc chỉ phong chạm vào da thịt của Xích Liệt thì một luồng hỏa kình phát ra đánh bật đầu ngón tay Hỏa Cẩu ra.
“Hự” một tiếng rồi Xích Liệt đang ngủ say bỗng nhiên mở chừng mắt, theo phản xạ ông ta vung tay một cái ra phía sau, tuy chỉ là một hành động rất tự nhiên. Nhưng với một cái thế cường giả như Xích Liệt thì một cái vung tay này sẽ rất khác với người bình thường.
Một cái hua tay đã trúng ra sau nhanh như điện, lập tức đã đánh trúng ngay giữa ngực của Hỏa Cẩu, làm cho cậu ta máu tứa đầy miệng bị hất văng ra phía sau.
Đồng thời cả lao ngục như rung chuyển dữ dội bởi một tiếng hét cuồng nộ cất lên.
- Hỏa Cẩu! Ngươi làm cái gì vậy hả?
Xích Liệt đã tỉnh lại nhưng chưa biết Hỏa Cẩu đã phản bội mình. Nhưng ngay sau đó ông ta liền đảo mắt nhìn khắp xung quanh phát hiện ra Thanh Việt, Tiểu Vũ đứng đó thì lập tức hiểu ra vấn đề ngay.
Xích Liệt nghiến răng kèn kẹt cất tiếng mắng nhiếc đồ đệ của mình.
- Tiểu tử thúi! Thì ra người phản bội lại ta muốn cứu chúng thoát khỏi đây à?
Xích Liệt lập tức bật người dậy, ông ta ngồi khoanh chân cứng ngắc như một pho tượng đồng, lời nói ồm ồm như sấm động, làm bụi bặm cùng màng nhện trong trốn đại lao bay tứ tung.
Hỏa Cẩu sau khi trúng loạn quyền thì máu đã chảy ra nơi khoé miệng, may mắn khi văng ra sau được Tiểu Vũ dơ tay đỡ lấy, nên có thể vẫn cầm cự được.
Hỏa Cẩu ánh mặt hoang mang nhìn về phía sư phụ, miệng lắp bắp nói với ông ta.
- Sư phụ! Họ là bạn của con, con không thể thấy c·hết mà không cứu.
Xích Liệt ngồi yên bất động, trên mặt ông ta một nửa màu xanh một nửa màu đỏ trông như ma thần canh cổng địa ngục vậy. Ông ta bắt đầu bình tĩnh trở lại, không quên nói với tên đồ đệ phản bội mấy câu.
- Hỏa Cẩu! Ngươi đã phản bội lại lão phu để đi theo hai đứa nhóc con này à. Vậy thì ta sẽ cho ngươi c·hết cùng với hai đứa nó.
Lời nói chưa dứt thì Xích Liệt đã nhanh như tên bắn về phía trước, cái giường sắt y đang nằm bị chấn lực vỡ đôi, đồ đạc xung quanh bị khí kình làm cho nghiêng ngả. Trong không gian náo động và hỗn loạn đó Xích Liệt đã không bỏ lỡ cơ hội ra tay t·ấn c·ông.
- Các ngươi mau chịu c·hết đi. Xem Xích Liệt Quyền Nộ của lão phu.
Quyền kình hung mãnh mang theo lửa cháy nhục thân, hỏa kình cường hoành từ Xích Hỏa Thần Công luôn là bá đạo. Quyền này đánh ra là nhắm vào Hỏa Cẩu, có lẽ ông ta muốn một quyền đ·ánh c·hết nghịch đồ vì tội phản bội.
Thấy Hỏa Cẩu gặp nguy, Tiểu Vũ không kịp nghĩ ngợi gì liền phóng người lao đến tiếp cứu.
- Tránh ra để ta. Hỏa Cẩu, Thanh Việt hai người chạy trước đi.
Tiểu Vũ dùng đôi bàn tay xảo diệu hất Hỏa Cẩu và Thanh Việt sang một bên, rồi vận công tiếp một nộ quyền hùng hậu của Xích Liệt.
Chàng biết nội lực của ông ta cực cao, còn bản thân mình thì đang trọng thương chưa lành nên không dám giao tranh trực diện. Tiểu Vũ sử ra Đẩu Chuyển Tinh Hà khéo léo đẩy lệch hướng kình phong của hỏa quyền. Một đấm tuy không trực tiếp đánh trúng người nhưng chỉ với ba phần lĩnh trọn, cũng khiến Tiểu Vũ ngũ nội nhộn nhạo.
Quyền kình mang lực bảy phần còn lại tống mạnh ra phía sau, một t·iếng n·ổ lớn trấn động đại lao phát ra làm cả mảng tường kiên cố phía sau cũng phải sụp đổ.
Thế t·ấn c·ông của Xích Liệt không vì thế mà chững lại, ông ta hét lớn rồi lại cuồng nộ phi thân tới chỗ chàng.
- Tiểu tử! Ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi. Chịu c·hết đi.
Xích Liệt thân thể cao lớn như một ma thần trồi lên từ địa ngục, còn Tiểu Vũ giống như một sinh linh nhỏ bé yếu ớt vô phương kháng cự. Chàng cũng kinh ngạc thầm nhủ.
“A! Mỗi lần mình vận công là lồng ngực lại đau không thể tả, như hòn đá lớn chèn vào khí hải của mình. Chưởng lực của Bài Vân Chưởng thật lợi hại, nếu cố vận công thì mình sẽ bị vỡ ngực mà c·hết”.
Ngũ Tình Vô Địch trong Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân không những mãnh liệt và còn cao thâm. Người trúng chưởng này nếu không trục hết Ngũ Tình ra ngoài thì võ công coi như phế. Mấy ngày qua Tiểu Vũ đã luôn cố gắng tìm cách loại bỏ nó ra khỏi cơ thể mà chưa thành. Chàng cũng chưa tìm ra cách nào để trục hết năm luồng khí kinh hung tuyệt này ra, thì đáng tiếc hôm nay tính mạng của chàng đã khó giữ.
Tiểu Vũ lần trước đã bị Xích Liệt nội trong vài chiêu đã thu phục thành công. Cho nên ông ta hoàn toàn không có một chút e dề nào đối với chàng cả. Chỉ thấy nét mặt cuồng tiếu của ông ta đang hướng đến phái chàng mà nói.
- Ha ha! Truyền nhân của Thập Cường Võ Giả đây ư, ngươi thật làm cho lão phu thất vọng. Một quyền của ta cũng không đỡ nổi, ngươi học Xích Hỏa Thần Công chỉ là sỉ nhục cho võ học Xích Gia chúng ta mà thôi. Hôm nay lão phu sẽ tự tay sử lý vết nhơ này. Chịu c·hết đi.
Lẽ nào con của Võ Vô Địch lại c·hết như thế?
Tiểu Vũ đã không còn đủ sức để kháng cự một mãnh quyền như búa tạ bổ xuống đầu của Xích Liệt.
Chàng có c·hết hay không?
Chàng sẽ làm cách nào để thoát được một quyền hung mãnh này?
Mời anh em đón đọc chương sau để nắm thêm chi tiết nhé.