Chương 57: Tuyệt Tâm Tái Khởi
Một đại hán có thân hình lực lưỡng, thân khoác hoàng kim giáp, tướng mạo muôn phần hung tợn, hắn tung một cước cực mạnh vào ngực của Hỏa Cẩu, kình lực phát ra cực nặng. Một đòn t·ấn c·ông tàn nhẫn này đã hất mạnh cậu ta bắn lên rồi va vào một cây cột đình bằng đá phía sau.
Người vừa tung một cước có quái lực ngàn cân kia được mệnh danh là Quỷ Cước, tức người có cước lực mạnh nhất trong Xích Vệ Tứ Hộ Pháp. Cũng vì sở hữu đôi chân cứng như sắt thép mà người này có ngoại hiệu là Xích Hỏa Quỷ Cước, cước mang hỏa kình cường liệt cộng với sự sắc bén vô song, nên trong Tứ Kiếm Vệ là người được xếp đứng ở vị trí đầu tiên.
Đại hán thứ hai có sở trường dùng tốc độ nhanh nhẹn biến hóa vô cùng, nên tên gọi của y là Kiếm Phong, người này thân thủ phi phàm đến đi như gió, nên không ai thấy chân thân của y.
Người thứ ba là một cao thủ có sở thích dùng trường thương dài tính tình kì quái, hắn tập luyện một bộ thương pháp tên là Thần Đoạt Thất Khống từ trưởng môn Xích Tuyệt, nhiều năm khổ công đến nay thương pháp đã đạt cảnh giới nhất định.
Cuối cùng là một cao thủ sở hữu nắm đấm uy lực cực manh, quyền một khi xuất ra phá đá đổ cây vô cùng đơn giản. Dưới nền tảng thôi động là Xích Hỏa Thần Công cho nên mỗi cao thủ đều dựa vào đó mà biến hóa võ công của mình thành các loại binh khí hay chiêu thức khác nhau.
Họ đều đã có được tu vi mấy mươi năm khổ luyện, khó trách lòng cầu thắng trong tâm của võ giả thôi thúc nên cả bốn người không muốn trôn vùi tuyệt học của mình ở cái nơi hẻo lánh này.
Xích Vệ Tứ Hộ Pháp được giao trọng trách bảo vệ Long Hàn Đầm này, nhưng sau mấy mươi năm tiềm thân ở nơi đây, họ cảm thấy cứ sống mãi như thế này thì thật nhàm chán và vô vị.
Cả bốn người đều có chung một suy nghĩ rằng, chỉ vì một kẻ sống thực vật vô dụng mà bọn họ phải trôn vùi tuổi thanh xuân, lẫn hoài bão cả cuộc đời của mình ở cái nơi heo hút hẻo lánh này thì thật không xứng đáng.
Vì thế họ đã hẹn nhau ngày hôm nay cả bốn người cùng nhất trí sẽ hạ cơ quan bên dưới đáy hồ, g·iết c·hết Xích Liệt đồng thời cũng trút bỏ đi luôn gánh nặng di mệnh hộ pháp tại đây.
Bọn họ tập trung ở Long Hàn Đình như một đóa hoa sen nổi trên mặt hồ, bên dưới sóng nước nhấp nhô từng đợt, nhìn khung cảnh xung quanh khiến người ta vừa luyến tiếc vừa không nỡ cách dời. Trong đình có bốn bóng người đang đứng vây quanh một chiếc đầu sư tử bằng đá, đây chính là bộ phận phát động cơ quan, dù đã có mặt ở đây hồi lâu nhưng cả bốn người đều có chút do dự. Nhưng nghĩ đến ngày sau có thể tung hoành thiên hạ, kiến lập một phen đại nghiệp cho riêng mình, hành động hôm nay tuy là không chính đại quang minh gì cả, song người không vì mình thì trời tru đất diệt, chỉ trách số mệnh của cuồng nhân chỉ đến đây mà thôi.
Hoàng kim đại hán người đứng đầu trong tứ kiếm đã hạ quyết định một cách dứt khoát, dù cho trong tâm cũng thoáng có chút băn khoăn, nhưng rốt cuộc con người cũng chẳng thể thoát được tham vọng của mình. Quỷ cước đưa tay đặt lên sư đầu thạch mà nói lớn:
- Xích Liệt! Chúng tôi hộ pháp cho ông đã mười mấy năm, cũng coi như là phụng mệnh chưởng môn rồi. Hôm nay chúng tôi muốn có con đường đi của riêng mình, ông hãy an nghỉ đi.
Đại hán đầu trọc cao lớn đã hạ quyết tâm định xoay cần khởi động cơ quan bên dưới đáy Long Hàn Đầm, thì mặt đầm bỗng nhiên dậy sóng dữ dội.
Long Thủy Đình là chỗ mà cả đám người đang đứng bỗng nhiên rung chuyển không ngừng, một cơn sóng lớn từ bên dưới trào lên như muốn nhấn chìm tất cả.
Cơn sóng ập tới rồi nhanh chóng tan đi khiến cho cả bốn người phải thất kinh, bởi vì đã mấy mươi năm nay mặt hồ chưa khi nào nổi sóng lớn như vậy. Quả nhiên đây là điềm báo ẩn chưa huyền cơ không tầm thường, sau khi cơn sóng rút đi thì một người cũng đã lộ ra, người này ấn dương nhô cao, hai con mắt thâm sâu triển hiện phong thái của một kẻ thâm tàng bất lộ.
Xích Vệ Tứ Hộ Pháp được xem là võ công tuyệt không kém Xích Viêm ngày trước là mấy, nhưng có người xuất hiện ngay gần vị trí của bọn họ mà cả bốn người không hề hay biết thì thật đáng kinh ngạc.
Chỉ thấy người này thân khoác áo choàng phủ kín toàn thân, gương mặt khô khốc với ánh mắt toát lên tia nhìn nanh ác. Hắn nhìn cả bốn người rồi nở một nụ cười khinh mạn, hoàn toàn chẳng để tứ hộ pháp trong mắt của mình.
- Xích Liệt là của ta! Bốn người các ngươi muốn sống thì cút khỏi đây ngay.
Lời nói âm trầm tỏa ra khí độ bất phàm, phối hợp với nụ cười quỷ dị, kẻ này nhất định không phải là một nhân vật tầm thường. Tuy nhiên Xích Vệ Tứ Hộ Pháp ai cũng sở hữu một thân công phu được tu luyện nhiều năm, nào chịu cam tâm để người ta coi khinh như vậy. Hắn tử đầu trọc thân mang chiến giáp đã không dằn được nộ ý mà hét lớn.
. - Khốn Kiếp! Ngươi là kẻ nào mà dám cả gan vuốt râu hùm. Xem chiêu của ta.
Xích Hỏa Quỷ Cước tự phụ là cước pháp vô địch, ba người kia còn im lặng quan sát nhưng Quỷ Cước thì đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Hắn cuồng nộ lao đến tung cước t·ấn c·ông kẻ lạ mặt đáng ghét kia.
Kẻ này đứng trên mặt nước mà cảm giác không khác gì đứng trên đất bằng, hắn hoàn toàn không thủ thế và cũng không hề có dấu hiệu là sẽ né tránh, hắn vẫn điềm tĩnh như chờ đợi hỏa cước của đối phương đánh vào mình.
Tuy nhiên phía sau của hắn đã có một nguồn áp lực khủng kh·iếp ập đến, đồng thời cũng có một tiếng nói âm vang như chuông đồng cất lên.
- Lão Quái Kiếm! Tên này sở trường dùng cước vậy thì ông hãy nhường cho ta nhé, đã bao năm nay không động chân để xem công phu của ta tiến bộ đến đâu rồi.
Chân của Quỷ Cước trong Xích Vệ Tứ Hộ Pháp trong lúc cuồng nộ đã đá tới ngang mày người tà dị kia, thì một bóng đen từ phía sau ùa tới nhanh như ánh chớp, thân thủ người này liễu đắc phi phàm, tuyệt đối không kém nếu đem so sánh với Nh·iếp Phong.
Người này thân hình cũng cao lớn dị thường, vừa áp sát cuồng thái đã dâng trào, lão há miệng vừa cười vừa nói lớn.
- Hà hà! Xem Phi Long Tại Thiên trong Hàng Long Bá Thối của lão phu.
Cước lực thâm hậu vô cùng vừa phát sau đã tới trước, nhanh đến kinh người đã chặn ngang thế t·ấn c·ông của Quỷ Cước.
Hai chiêu chạm nhau làm cả mặt hồ cũng phải sóng sánh, Quỷ Cước cảm thấy thất kinh khi phát hiện hạ bàn của mình như vừa bị một cây sắt cứng chắc đập vào, lòng thấy kinh hãi hắn vội vàng thoái lui nhanh ra phía sau.
Thấy lão đại chỉ mới so chiêu một cái mà đã b·ị đ·ánh lui, cả đám cao thủ Xích Gia cũng há hốc miệng kinh ngạc. Dưới sóng nước bắn tung tóe, một người hùng dũng đã đáp xuống phía lan can của Long Hàn Đình, gã đưa ánh mắt hung dữ như nh·iếp phục nhân tâm quét ngang cả bốn người, sau đó trầm giọng nói:
- Xích Hỏa Thần Công của Xích Gia, năm xưa nghe nói là ghê gớm lắm thì ra cũng chỉ có vậy. Tuyệt Tâm chẳng phải ngươi nói sẽ tìm cho lão phu một cước thủ xứng tầm hay sao?
Thì ra người bí ẩn đang ngự không đạp thủy kia không phải ai xa lạ hắn chính là Tuyệt Tâm, kẻ dã tâm thâm hiểm mưu tính độc ác này tưởng rằng đ·ã c·hết rồi, không hiểu tại sao vẫn thấy hắn có mặt ở Vô Thiên Luyện Ngục.
Trông thần thái ngụy dị và vẻ mặt gân guốc, đôi môi thì đen sậm lại, chứng tỏ võ công của hắn đã đạt đến tầng cao mới, lời đồn nói rằng hắn đ·ã c·hết và bị phế hết võ công có lẽ hoàn toàn bịa đặt.
Tuyệt Tâm chỉ khẽ liếc nhìn lão cuồng nhân một cái, rồi chậm rãi đáp lời:
- Ông yên tâm đi Lão Quỷ Cước. Bổn tọa đã chuẩn bị một cước thủ xứng tầm cho ông rồi. Chỉ cần ông giúp ta g·iết hết mấy tên vô dụng kia và cứu người dưới đáy hồ lên, ta hứa sẽ đưa ông đi gặp hắn.
Người kia nghe thấy Tuyệt Tâm nói là có một cước thủ xứng tầm với mình, lão không khỏi nôn nóng muốn biết kẻ đó là ai.
- Thiên hạ này có kẻ nào sở hữu cước pháp mạnh hơn ta nữa sao?
Tuyệt Tâm nghe thấy lão hỏi vậy, ánh mắt của hắn như toát lên vẻ sâu thẳm khó đoán biết.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi rồi trả lời:
- Kẻ này được thiên hạ mệnh danh là Phong Trung Chi Thần, hắn cũng chính là kẻ có ân oán sâu đậm với ông năm xưa, tên của hắn là Nh·iếp Phong.
Người sở hữu thân thể to cao cùng trí dũng kinh tuyệt kia, đã từng là một đại nhân vật có thời điểm hô phong hoán vũ trên giang hồ. Năm xưa người này nổi tiếng đến mức cùng tề danh với bang chủ Hùng Bá của Thiên Hạ Hội.
Ông ta chính là đệ ruột của Độc Cô Kiếm Thánh, kiêu hùng xưng bá một phương đó không phải ai xa lạ chính là Vô Song Thành Chủ Độc Nhất Phương.
Hùng Bá Nhất Phương
Thiên Hạ Vô Song.
Người được nhắc đến trong hai câu trên chẳng phải là Độc Cô Nhất Phương hay sao, kiêu hùng đủ sức chia đôi giang sơn với Hùng Bá, là kình địch mà bang chủ Thiên Hạ Hội phải hết mực e dè. Không thể nào ngờ lại là cuồng nhân râu rậm cao lớn này.
Chẳng phải là ông ta đã bị c·hết trong băng ở hầm băng Kiếm Tông hay sao.
Vậy mà giờ đây ông ta không chỉ vẫn còn sống, lại còn nghe theo sự sắp xếp của Tuyệt Tâm.
Một nhất đại bá chủ lừng danh một thời, giờ đây lại cam chịu dưới chướng và nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, Tuyệt Tâm không những không c·hết mà vẫn còn sống, Độc Cô Nhất Phương nhiều năm vùi thân trong băng giờ lại bỗng nhiên tái xuất ở Vô Thiên Luyện Ngục.
Gió bão giang hồ từ đây nổi lên, dự báo sẽ sắp có một trận đại chiến long trời lở đất diễn ra. Người như Tuyệt Tâm nhất định sẽ không bỏ qua mối thù sâu đậm với Phong Vân. Lần trở lại này hắn nhất định sẽ báo thù rửa hận, trên đời này kẻ có thể đủ thực lực để tranh phong với Nh·iếp Phong và Bộ Kinh Vân, ngoài Tuyệt Tâm ra thì tuyệt đối là không còn ai khác.