Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 37: Băn Khoăn Của Thiên Kiếm




Chương 37: Băn Khoăn Của Thiên Kiếm

Trong số họ còn có người Vô Danh cả đời tôn kính, người ấy chính là chưởng môn Kiếm Tông tên gọi Kiếm Tuệ, người này cũng là cha ruột của Phá Quân.

Tuy c·ái c·hết của những người ấy không hẳn hoàn toàn do Vô Danh, nhưng nếu nói ông ta không liên đới gì thì cũng không đúng. Là do lòng cầu võ của họ, muốn xem kết quả trận chiến đỉnh cao bậc nhất trong thiên hạ năm ấy. Muốn biết chiến thắng thuộc về ai, đương kim võ lâm đệ nhất Vô Danh, hay truyền nhân của chưởng môn Kiếm Tông danh tiếng.

Cuối cùng kết quả họ cũng đã biết, âu cũng thỏa mãn được ham muốn chiêm ngưỡng kết cục chung cuộc. Có điều chỉ vì một phút thỏa mãn lòng cầu võ mà đánh đổi cả cuộc đời thì rõ ràng là không đáng chút nào.

Vô Danh dĩ nhiên là biết điều đó, chỉ cần ông bước vào bên trong tất sẽ gặp họ, những con người ấy vì trận chiến của ông ta mà c·hết. Vô Danh cũng cảm thấy vô cùng khó nghĩ nếu đối diện với bọn họ.

Thiên kiếm đứng trước cánh cửa bằng đá cao lớn trầm ngâm giây lát, ông ta phân vân không biết có nên đi vào bên trong hay không.

Bởi vì khi nãy bên ngoài đại sảnh ông đã thấy khóm mai được trồng năm xưa vẫn còn sắc hoa vàng. Vậy thì những người sau cánh cửa này nhất định là cũng giống như khóm mai kia, tất cả vẫn sẽ còn nguyên vẹn.

Có một người Vô Danh ngại phải đối diện nhất chính là chưởng môn Kiếm Tuệ, thiên kiếm không thể nào quên được gương mặt người ấy, càng không thể quên được ánh mắt ấy. Ánh mắt vừa thất vọng, vừa oán trách, vừa bi thương khiến cho cả đời Vô Danh không thể nào quên được.

Thật ra thân xác bọn họ vốn bị băng phong ở đại điện chính, chỗ của mười hai cây cột khắc mười hai con giáp. Nhưng trong trận quyết chiến thứ hai của Vô Danh và Phá Quân, thạch thất bị kình lực của trận chiến giữa hai cao thủ làm cho sụp đổ.

Vô Danh đã đưa bọn họ ra ngoài cửa của Kiếm Tông. Trận chiến đó Phá Quân đã dùng gian kế nên đánh thắng được Vô Danh. Trong lúc sinh tử quan đầu thì Kiếm Thần đã liều mình hy sinh cánh tay để cứu ân sư.

Sau đó Nh·iếp Phong và Bộ Kinh Vân đến kịp lúc và đưa Vô Danh trốn thoát dưới đao kiếm của Phá Quân. Nhưng tiếp đến Vô Danh bị người của Tuyệt Vô Thần bắt nên không thể quay lại đây an táng chu đáo cho các vị chưởng môn như mong muốn.

May thay thời gian sau có cô con gái của Đệ Nhị Đao Hoàng là Đệ Nhị Mộng, cùng con gái Độc Cô Nhất Phương là Độc Cô Mộng đi ngang qua. Thấy các nhất đại tôn sư phải ngồi ngoài trời tuyết lạnh giá, hai cô gái đã thương tình đem thi hài của mười ba người họ vào cất giữ bên trong băng động.

Vì Đệ Nhị Mộng vốn là đệ tử của Kiếm Hoàng nên lối vào cửa phụ nàng cũng biết, song Mộng đưa bọn họ vào trong rồi rời khỏi ngay. Về sau Đệ Nhị Mộng có đem chuyện đó kể lại cho Vô Danh, nên ông mới biết t·hi t·hể thập tam chưởng môn được đặt ở đây.

Chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa này thôi là Vô Danh sẽ được gặp lại tất cả bọn họ, nhưng đã đứng cả nửa giờ rồi mà vẫn chưa dám có quyết định bước vào hay không. Có lẽ Vô Danh vẫn còn băn khoăn khi đối diện trực tiếp với tất cả bọn họ.

Ngay lúc đó phía sau lưng lại có tiếng bước chân, đồng thời cũng có một giọng nói trầm ổn chuyền đến tai Vô Danh



- Người đã đến rồi sao còn chưa bước vào?

Người vừa nói rốt cuộc là ai?

Là bạn hay là thù?

Người đó có mặt ở đây để làm gì?

Người ta vẫn hay nghĩ rằng, Hổ chính là loài mãnh thú đáng sợ nhất tồn tại trong chốn sơn lâm. Đương nhiên người ta sẽ nghĩ như vậy vì Hổ có sức mạnh vô địch, có răng nhọn hàm lớn, móng vuốt sắc bén đủ sức quyết định sinh tử cho những con vật nhỏ bé khác.

Nhưng kẻ thật sự đáng sợ trong trốn âm u núi rừng chưa hẳn đã là Hổ, mà là một kẻ đi săn ranh mãnh và lỳ lợm khác.

Đó là Sói.

Mà một con sói nguy hiểm nhất chính là một con sói đơn độc. Sự thật thì Hổ tuy mạnh nhưng cũng chưa bao giờ có ý định dám ăn thịt Sói. Bởi vì Sói là một đối thủ không dễ gây vào.

...Ông ta từng là một con sói hung mãnh, từng là nỗi kh·iếp sợ của giang hồ. Khi vừa xuất đạo đã một mình tay cầm đao kiếm g·iết c·hết Bất Hư, trong hầm băng Kiếm Tông từng đánh với Vô Danh một trận trời long đất lở.

Năm tháng trôi qua có thể lấy đi của người ta rất nhiều thứ, còn đối với ông ta mà nói thì thời gian chỉ lấy đi của ông ta duy nhất một thứ, đó chính là hồi ức về quá khứ đầy tội ác.

Năm xưa ông ta cũng là một đại ác nhân đáng sợ bậc nhất trên giang hồ, chuyện thương thiên hại lý cũng làm qua không ít. Tên của ông ta cũng trùng với tên một vì sao xấu.

Ông ta là Phá Quân.

Sao Phá Quân trong tử vi thuộc Âm Thủy, sao thứ bảy của chòm sao Bắc Đẩu, cai quản các cung Phu Thê, Tử Tức, Nô Bộc, trong Đẩu Số là Sát Khí.

Tính hung bạo xảo trá mà bất nhân, ít hợp với người ta, vì thường làm cho người ta tổn thương, không giúp người làm điều lành mà chỉ thích giúp người làm điều ác. Coi lục thân như thù, đối xử với anh em ruột vô nhân nghĩa, thích săn bắt cầm thú, ngông cuồng, ngạo mạn mà đa nghi.



Tất cả những gì xấu xa tàn ác nhất trên đời đều hội tụ trọn vẹn trong con người này. Nhưng không có điều gì trên đời là không thể thay đổi, nhất đâu là con người thì lại càng có thể dễ dàng thay đổi, điều đó phải phụ thuộc vào hoàn cảnh của người đó.

Chỉ khi rơi vào sinh tử mới thấy được chân tình, trong lúc cuộc đời một kẻ cùng hung cực ác như Phá Quân sắp kết thúc, thì có ai ngờ được rằng Bộ Kinh Vân lại đem chân nguyên anh ta liều cả mạng mới đoạt được, không chần chờ Bộ Kinh Vân đã đưa nó cho ông ta.

Phá Quân không thể nào hiểu được Bộ Kinh Vân vì sao lại làm như thế, năm xưa chằng phải họ là địch thủ của nhau hay sao. Ngay thời khắc đó thì Phá Quân lại bất ngờ nghĩ ra câu trả lời, ông ta hiểu rằng nếu biết được Bộ Kinh Vân sẽ làm gì thì y đâu được giang hồ xưng tụng là Bất Khốc Tử Thần nữa.

Con người sinh ra trên đời ắt hẳn đều có chỗ hữu dụng, Phá Quân sau khi từ cõi c·hết trở về ông ta đã nhận ra, tất cả tham vọng bá niệm vốn chỉ là phù du. Sống thật thỏa mái bên người thân, bên gia đình của mình thì đó mới là điều hạnh phúc nhất.

Con sói một khi đã không còn đơn độc nữa, thì đồng nghĩa sự đáng sợ của nó cũng không còn được như xưa.

Mất trí nhớ với nhiều người mà nói là điều vô cùng tồi tệ, nhưng riêng đối với Phá Quân thì đó lại là một chuyện tốt. Ông ta có thể quên đi mọi chuyện trong quá khứ mà mình đã từng gây ra, bắt đầu lại một cuộc sống mới, đó chính là điều cần thiết đối với Phá Quân.

Nhưng mọi thứ đều có thể quên chứ những chuyện về Kiếm Tông, về sư đệ đại hoạn tâm phúc Vô Danh thì cả đời Phá Quân không bao giờ quên.

Một đoạn ân oán nhiều năm mới được gỡ bỏ, nghĩ lại thì Phá Quân cũng không thể không cảm thấy xấu hổ, bởi vì khi còn trẻ lão đã làm nhiều việc cực kỳ có lỗi với người sư đệ này. Chỉ có điều người ấy đã luôn bao dung, bỏ qua tất cả mà tha thứ cho những lỗi lầm nghiêm trọng của Phá Quân trong quá khứ.

Vô Danh nghe thấy phía sau lưng của mình có tiếng người, giữa nơi sơn động hoang vu như thế này nếu là người thường thì sớm đã giật mình kh·iếp sợ.

Còn Vô Danh đã nghe thấy lời nói đó rất rõ ràng mà không hề quay đầu nhìn lại, tựa hồ ông đã biết được người ở phía sau lưng mình là ai.

Nếu người đó là địch nhân thì có thể một chiêu dễ dàng đánh vào lưng Vô Danh, nhìn vào biểu hiện trước mắt của Thiên Kiếm thì người đó chắc chắn không phải là kẻ địch.

Bước chân của người đó tiến lại mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa nhưng Vô Danh vẫn không hề tỏ chút phòng bị nào.

Người ấy bước chân không chậm, không nhanh, chân phải bước đi phát ra âm thanh của đao, chân trái cất lên thì mang âm thanh của kiếm. Hơi thở người này trầm hùng, ổn định hiển nhiên là một thân nội lực thâm hậu, khắp thiên hạ này thử hỏi có mấy người có thể đạt tới công lực như ông ta.

Vô Danh chỉ chầm chậm cất tiếng:



- Sư huynh! Cuối cùng cũng đã đến

Sư huynh của Vô Danh là ai?

Trên đời này chỉ duy nhất có hai người là có thể khiến Vô Danh mở miệng kêu bằng hai tiếng sư huynh.

Người thứ nhất là nghĩa huynh đồng cam cộng khổ thủa thiếu thời, cũng vì số mệnh mà ở chung một mái nhà. Nhưng cũng vì chính số mệnh ép buộc mà đến tuổi xế chiều, hai con người đó vẫn phải cùng nhau bước đến một trận chiến sinh tử.

Người nghĩa huynh Mộ Ứng Hùng ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Vậy thì người mà Vô Danh gọi là sư huynh đó chỉ có thể là ông ta Phá Quân.

Lúc này bóng đen cao lớn khôi vĩ kia lại cất tiếng.

- Sư đệ đã đến nơi rồi tại sao không vào mà còn đứng ở đây.

Tả thoái mang bá khí của đao, hữu thoái mang nhuệ khí của kiếm, hơi thở quyết tuyệt trầm mãnh như con sói trong đêm. Cao thủ thân tán phát ra hung khí của hàn đao lãnh kiếm, người có thể đao kiếm song tu khí lực bất phàm như thế không phải Phá Quân thì còn có thể là ai.

Vô Danh liền thở dài nói ra suy nghĩ lúc này của mình với người ấy.

- Ta vẫn đang do dự không biết phải đối mặt với sư phụ như thế nào. Sư huynh chúng ta thật đã vô cùng có lỗi với sư môn.

Nghe Vô Danh nói như vậy, Phá Quân chỉ còn biết thở dài.

- Đời người như một giấc mộng, không ngờ lão phu cũng có lúc trở về lại nơi này.

Tóc của Phá Quân giờ đây đã bạc trắng, hai gò má nhô cao, ấn dương bị che khuất bởi vết sẹo màu đỏ kéo dài xuống tận gò má. Vết sẹo này chính là dấu vết ghi lại trận chiến năm xưa của ông ta và Vô Danh. Một kiếm hung hiểm của Vô Danh đã để lại trên mặt Phá Quân một dấu tích mãi mãi không thể phai mờ.

Gương mặt phá quân toát lên sự hung dị, tàn ác khiến ai nhìn thấy cũng phải kh·iếp sợ. Thân hình ông ta cao lớn đồ sộ, hai bàn tay to như hai chiếc quạt nan. Hôm nay trên đôi bàn tay đó không phải là hai binh khí đao kiếm thành danh của ông ta, mà trong đó lại là một vò rượu.

Vô Danh chỉ im lặng thần sắc ông ta trở nên trầm mặc lạ thường, còn Phá Quân cầm vò rượu bằng gốm trên tay, nước men vẫn còn sáng bóng, nút bằng vải đỏ mới tinh. Phá Quân chậm rãi bước tới cánh cửa đá khép hờ.

- Trong này chính là Luyện Khí Phòng, chắc sư đệ chưa từng vào trong đó lần nào đúng không?