Chương 31: Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương
Vô Danh vận khí sử ra vô thượng kiếm đạo độc đáo, biến hỏa khí trong tâm, truyền vào những lá của cây Liễu đang bay đầy trời.
Lá Liễu gặp phải kiếm ý hừng hực của Vô Danh đã b·ốc c·háy, lá cháy mang theo sức mạnh của Kiếm Hỏa Vô Danh. Hóa thành muôn ngàn kiếm hỏa phong tỏa xung quanh.
Vạn Kiếm Phục Tru sau khi đụng phải Kiếm Hỏa Vô Danh thì những sợi tóc bị b·ốc c·háy hết thảy, tạo nên hoa quang bay đầy trời. Trong luồng ánh sáng hoa lệ đó Vô Danh bước ra trông thật lẫm liệt.
Sau khi phát ra Kiếm Hỏa Vô Danh thì Thiên Kiếm phát hiện ra một điều, người thần bí kia nội lực thâm hậu vô cùng. Kiếm của Vô Danh chỉ đủ cản phá kiếm chiêu của ông ta, chứ không thể tiến thêm lên một tấc nào nữa.
Vô Danh biết đây là một kiếm giả có thể xem là lớn thứ hai trong đời của mình, sau sư huynh Mộ Ứng Hùng thì người này có thể dùng kiếm dồn ép được Vô Danh. Nếu không chuyên chú rất có thể sẽ thảm bại. Chính vậy nên Vô Danh đã đứng dậy để chấp nhận sự khiêu chiến kia.
Khi Thiên Kiếm vừa đứng dậy, chiếc bàn và chiếc ghế ông ta vừa ngồi lập tức vỡ nát, vừa rồi hai người đọ kiếm, kiếm khí của người thần bí đã phong tỏa toàn thân Vô Danh.
Bàn ghế nhờ dựa vào tu vị cái thế của Vô Danh mà vẫn đứng vững. Nay Thiên Kiếm rời đi thì bàn ghế cũng mất nơi nương tựa mà lập tức vỡ nát.
Trong làn ngân quang rực rỡ, Vô Danh bước ra với chính khí mãnh liệt, hai mắt lộ rõ kiếm quang, nét mặt cương nghị. Rõ ràng kiếm lực kinh nhân của người thần bí đã làm Vô Danh lộ ra chiến ý thật sự.
Nhưng khi Vô Danh bước ra khỏi luồng ngân quang đó thì đã không còn thấy người kia đâu nữa, chỉ có làn khói khét lẹt do tóc bị đốt cháy bốc lên cao. Khói xám ngưng tụ thành một chữ Ma lớn rồi từ từ bay lên trời cao, quả là một hóa cảnh vô cùng độc đáo trong kiếm đạo.
Vô Danh đang ngưng thần nhìn chữ Ma được gió thổi bay lên cao, thì bên tai truyền đến một giọng nói.
- Thiên Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ trên đời vẫn có người luyện được cảnh giới này. Đáng tiếc hôm nay lão phu có chuyện gấp, không thể cùng với các hạ phân rõ cao thấp. Hậu hội hữu kỳ lần sao gặp quyết một trận thư hùng. Hà hà.
Tiếng nói còn đây mà người đã đi đâu mất, với tu vị Thiên Kiếm của Vô Danh thì có thể ý hòa vạn vật, kiếm thủ trong vài dặm gần đây, chỉ cần cảm nhận là thấy.
Vậy mà người thần bí kia vừa mới rời đi mà như biến mất khỏi hư không, tung tích hoàn toàn mất hút. Tiếng nói để lại chính là tuyệt kỹ Vọng Âm Chi Thuật, một loại âm công vô cùng phức tạp.
Sự xuất hiện của người thần bí khiến Vô Danh cũng phải thấp thỏm bất an trong lòng, người này lai lịch bất minh, kiếm pháp ngụy dị không thể để ông ta đi dễ dàng như thế. Hiếm khi nào Vô Danh lại cảm thấy bất an như lúc này, sự xuất hiện của kiếm thủ bí ẩn kia thực sự đã khiến kiếm tâm của ông ta giao động.
Vô Danh toan đuổi theo, thì bên tai một giọng nói yếu ớt cất lên.
- Tiền Bối xin hãy cứu chúng tôi.
Vô Danh bất giác nhìn lại thấy phía sau lưng mình có hơn chục người cầm kiếm đứng đơ ra như tượng, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, thần sắc mệt mỏi.
Nhìn kỹ thì thấy có sự bất thường đang diễn ra, kiếm của người này đang chĩa ngay vào yết hầu người kia, chỉ cần nhích một ly thôi e rằng sẽ có người m·ất m·ạng.
Vô Danh liếc qua đã biết đám người này đang bị một áp lực vô hình khống chế. Nhìn dưới chân họ có một đường long lộ in trên mặt đất, trông như một con rồng uốn lượn trông rất sống động.
Con rồng này tỏa ra nhuệ khí quấn chặt cả đám người, chỉ cần những người kia bước ra khỏi Long lộ lập tức kiếm của họ sẽ đâm thủng yết hầu của đồng đội.
Khí lực vô hình như khống chế hết huyệt đạo đám cao thủ này, khiến chúng đứng đơ như tượng gỗ vậy.
Đây đúng là một trận pháp cao thâm, đủ thấy người vẽ ra Long Hình Trận này trí tuệ không hề đơn giản chút nào.
Muốn g·iết rồng thì phải đoạn xương sống của nó, nghĩ đoạn Vô Danh xuất chỉ vào một chiếc đũa đang ở dưới đất. Cả bó đũa mấy mươi chiếc nhưng tất cả đều nằm gục, duy chỉ có chiếc này vẫn hiên ngang đứng vững.
Vô Danh biết muốn phá Long Hình Trận thì phải có khí khái sát long cầu đạo, nên vừa ra tay đã xuất ra một kiếm có tên là Danh Động Giang hồ trong Mạc Danh Kiếm Pháp.
Chiếc đũa hóa thành đạo kiếm vàng óng bay lên phía trước, kiếm khí sắc bén trấn gãy toàn bộ kiếm trong tay đám người kia.
Một kiếm xuyên thẳng long hình trận, phá tan long cốt làm trận này bị phá, đám người cầm kiếm kia tim đập chân run, ngã xuống như rạ.
Chỗ đám kiếm nhân ngã xuống hiển lộ ra một con rồng, rồng này được tạo nên bằng những vết chân. Mỗi bước chân đều không nông không sâu, kình lực thâm hậu tạo nên Long Hình Trận vô cùng độc đáo.
Nhìn bộ pháp của người tạo ra trận pháp này cũng ảo diệu tuyệt luân, so ra thì chẳng thua kém gì Phong Thần Cước Pháp của Nh·iếp Phong.
Nhìn dấu giày được sắp xếp nghiêm mật tinh vi, đủ thấy chủ nhân trận pháp là người cao sâu tinh thuần. Vết kiếm ngấn của Vô Danh đâm xuyên quả giữa tâm của các dấu giày, khí của Thiên Kiếm như làm các vết chân bị chia đôi.
Như con rồng bị đoạn long cốt đang vùng vẫy trong đau đớn, nhưng vẫn không hề mất đi long uy hung hãn vốn có.
Đứng nhìn đường long lộ Vô Danh chợt sững người khi phát hiện ra nguồn gốc thật sự của cước long tại điền này.
Đó là một trận pháp được phát triển từ tuyệt học thành danh của một người.
Người này năm xưa cũng có thể xem là bậc kiêu hùng nhất thế.
Tuyệt học thối pháp đỉnh cao của ông ta có tên là Sát Long Cầu Đạo.
Không còn nghi ngờ gì nữa đây là tuyệt đại cước pháp Hàng Long Bá Thối của Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.
...Thiên đường là tiếng cười. Địa ngục là tiếng khóc. Và ta đang sống ở một nơi dở khóc dở cười, đó được gọi là trần gian.
Nơi mà tồn tại mọi điều phàm tục, chen trúc đủ các hạng người, nơi ngập tràn khổ đau thù hận cũng chính là trần gian. Và hơn thế nữa nơi trần gian này còn tồn tại cả những điều kỳ lạ, không thể nào giải thích được.
Trên đời đúng là tồn tại những chuyện, những việc và cả những người chúng ta nghĩ chẳng bao giờ xảy ra, chẳng bao giờ tồn tại. Vậy mà những thứ đó lại xảy ra một cách rõ ràng, tồn tại ngay trước mắt ta.
Đế Thích Thiên có thể sống cả hai ngàn năm, trong Động Lăng Vân quả thật có một con Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết sinh sống. Rồi có phải Nữ Oa nương nương đã vá trời còn thừa ra bốn viên linh thạch, sau đó được bà ném xuống nhân gian.
Giữa đời thật và những điều kỳ bí luôn tồn tại song hành với nhau, có những chuyện xảy ra mà con người không tài nào giải thích nổi. Như dưới đáy Lôi Phong Tháp ở Tây Hồ có thực sự đang giam giữ Bạch Xà Yêu Nữ Bạch Tố Trinh. Bốn viên linh thạch lưu lạc trong nhân gian, có thực sự là do Nữ Oa luyện đá vá trời mà luyện nên hay không.
Cũng không rõ trong tất cả đó có bao nhiêu phần thực, bao nhiêu phần hư, hoặc có thể đều là hoàn toàn bịa đặt.
Nhưng trong vô số những câu truyện vốn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, vẫn có người tin. Và sức hấp dẫn lôi quấn gợi nên sự tò mò đối với người nghe của những câu truyện này, là điều không thể nào phủ nhận.
Thật thật, ảo ảo, ảo ảo, thật thật, đúng là khó thể nào phân biệt được. Ai có thể ngờ một người trôn thân dưới băng tuyết mấy mươi năm lại có thể sống lại được, thậm chí võ công và nội lực còn đại tiến vượt bậc nữa.
Chính bản thân Vô Danh cũng đã từng trải qua những chuyện vốn không thể nào tin là có thật, mà vẫn xảy ra ngay trước mắt ông ta.
Ai mà ngờ có một ngày, có một người tự nhiên xuất hiện trước mắt ta, nói rằng người đó chính là tổ tiên ngàn năm trước của ta. Điều tưởng chừng như hết sức hoang đường đó, lại đã từng xảy ra trong cuộc đời Vô Danh. Đế Thích Thiên tu vị ngàn năm đó đích thực chính là tổ tiên của Vô Danh.
So với thần có thể sống qua cả ngàn năm thì một người vùi thân trong băng mấy mươi năm, có thể sống lại cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Chẳng phải Thần Tướng cũng trui ra từ băng sau bao năm ngủ vùi đó sao.
Mai Kiếm Nhai cũng từng trôn xác Nh·iếp Phong và Bộ Kinh Vân gần hai mươi năm không ít.
Chẳng có điều gì là không thể xảy ra trong cuộc sống này, chỉ là xảy ra khi nào và xảy ra ở đâu mà thôi.
Vô Danh đứng nhìn dấu vết long lộ còn in hằn rõ mồn một trên mặt đất, những dấu giày mang kình lực cao thâm này khiến Vô Danh nhận ra là của một người Vô Danh đã từng gặp năm xưa.
Nhìn vào vóc dáng cao lớn của hán tử đi cùng với người thần bí, đã sử dụng Ma Kiếm Chi Cảnh t·ấn c·ông Vô Danh.
Không còn nghi ngờ gì nữa Long Hình Trận này chắc chắn là của người cao lớn ấy.
Căn cứ vào bộ pháp di chuyển biến hóa khôn lường trong long trận này, Vô Danh đã nhận ra đó là một thức diễn giải ra từ sát chiêu có tên là Sát Long Cầu Đạo.
Tuyệt kỹ này mấy mươi năm trước đã nổi tiếng trên võ lâm, và là công phu tâm đắc nhất của một người.
Ông ta là ai?
Ông ta chính là cường giả uy danh hiển hách một cõi Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.
Độc Cô Nhất Phương là nhân vật như thế nào?
Vô Song Thành là môn phái ra sao?
Vô Song Thành khi đó không phải là một tòa thành mà là một bang phái, một nhất đại thế lừng hùng cứ một nửa võ lâm. Tên tuổi của Vô Song Thành đủ sức tranh phong với Thiên Hạ Hội của kiêu hùng bất thế bang chủ Hùng Bá.
Đã là vậy thì thành chủ của tòa thành ấy chắc chắn phải là một nhân vật oai danh đỉnh đỉnh, cử thế vô song.