Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 22: Ta Là Kẻ Từ Lâu Đã Không Còn Tâm




Chương 22: Ta Là Kẻ Từ Lâu Đã Không Còn Tâm

Phải trải qua những ngày nắng mới thấy quý giá những ngày mưa, phải đối mặt với khó khăn, gian khổ mới nhìn thấy được chân tình. Nếu nói may mắn lớn nhất đến với cuộc đời hắn thì không phải thứ gì khác mà đó chính là nàng.

Nàng so với tuyệt thế kỳ kiếm Huyền Âm Chi Đạo, chàng có thể không cần kiếm ý này. Vì ngay từ đầu chàng chỉ là vô tình đem nó ra từ Kiếm Giới mà thôi.

Còn để đổi nàng và Xích Hỏa Thần Công thì chàng càng không tha thiết môn kỳ công này, bởi chàng vốn học được nó chỉ là trong một tình thế bắt buộc.

Thần công có thể học, một tháng, một năm, mười năm hoặc có thể là lâu hơn nữa.

Kiếm pháp không học kiếm pháp này thì có thể học môn kiếm pháp khác.

Còn nàng nếu không yêu thương, chăm sóc, bảo vệ được, thì sẽ chẳng có cơ hội để làm điều đó nữa.

Với một chàng trai thuần phát như Tiểu Vũ, võ học có thể không cần, nhưng nàng thì tuyệt đối không thể thiếu được. Bởi chàng đã dành hết yêu thương của mình cho người con gái ấy.

Biết rằng yêu một người quá nhiều, chưa chắc đã phải là một chuyện tốt. Nhưng không chỉ mình Tiểu Vũ mà tất cả đàn ông trên đời này đều ít nhất từng yêu say đắm một người con gái.

Khó trách Tiểu Vũ yêu nàng Thanh Việt chân thành như vậy.

Bởi vì đó là mối tình đầu.

Ngày trước hai người bị Xích Luyện t·ruy s·át, phải trốn vào cấm địa Xích Gia trong Long Tiên trạch. Tưởng như đó là một việc vô cùng tồi tệ, nhưng trong họa lại có phúc, tại đây chàng đã tìm thấy được ý nghĩa lớn nhất của cuộc đời mình.

Cuộc sống bình dị, êm đềm vô lo vô nghĩ, không màng chuyện thiên hạ, chỉ cần ngày ngày thấy nụ cười ngọc khiết của Thanh Việt, là chàng cũng cảm thấy mãn nguyện kiếp này rồi.

Chàng từng hứa với nàng, chọn đời này và vạn vạn đời sau, dẫu cho sông núi chia đôi, vật đổi sao dời thì một tình yêu mà Tiểu Vũ dành cho Thanh Việt sẽ mãi mãi chẳng đổi thay.

Đâu phải cứ nguyện bên nhau là sẽ được ở bên nhau, bởi nhiều khi con người sống ở đời cũng thân bất do kỉ.

Cây muốn được lặng lẽ bình yên nhưng gió thì lại không ngừng thổi tới.

Hồng Trần Chúng Sinh Tĩnh Do Tình Nhi Sở Tại

(Chúng sinh trong bụi hồng đều do tình mà tồn tại)

Nhưng tình có giữ được mãi hay không còn phải xem sợi tơ duyên dài hay ngắn, chính xác đều phụ thuộc vào ý trời.

Chỉ một số ít người quyết tâm không để số mạng điều khiển. Nhưng có chống lại được ý trời hay không đây.



Lúc này đây Tiểu Vũ đang vì giấc mộng sẽ cùng Thanh Việt ẩn cư, mà đang dốc toàn lực trừ đi kẻ cản trở giấc mơ đó.

Nói đến võ học chẳng phải chàng có một thân tuyệt kỹ, võ nghệ đầy mình hay sao. Nếu nói đối thủ xứng tầm tranh phong với chàng, tin rằng chỉ giới hạn trong vài người mà thôi.

Tiểu Vũ vận kình vào chỉ sử ra thương pháp tuyệt diệu của Võ Vô Địch sáng tạo nên. Vấn Thiên Thương Quyết xuất ra như vũ bão, thế thương dũng mãnh kiên nghị, như dũng tướng nơi sa trường, đâm thẳng vào trọng quyền của cao thủ bí ẩn kia, hai luồng lực lại lần nữa giao kích chấn động cả đèo vạn lý.

"Oành"

Một tiếng v·a c·hạm thạch phá thiên kinh, động tâm trấn phách, hai người chiến hừng hực như quên đi tất cả. Một người với chiến ý nồng liệt muốn phân cao thấp, còn người kia thì một mực chiến đấu vì một ước mơ sắp được thực hiện.

Mục đích tuy không giống nhau nhưng khẳng định cả hai đều dốc toàn lực.

Tưởng như con của Võ Vô Địch ngay đến thần thoại võ lâm như Phong Vân còn dám chiến, thì trên đời này anh ta còn ngán đối thủ nào nữa đây.

Đáng tiếc sau pha giao kích thì điều vô cùng bất ngờ, khiến người ta không dám tin lại xảy ra, người bại lại là Tiểu Vũ. Máu tươi thổ ra đầy miệng, lồng ngực đau nhói, rõ ràng chàng đã bị nội thương không nhẹ.

Lẽ nào hán tử lạ mặt này võ công còn cao hơn cả chàng, nếu vậy thì thực lực của ông ta cũng phải tầm cỡ hai thần thoại Phong Vân.

Nh·iếp Phong và Bộ Kinh Vân nếu muốn thắng Tiểu Vũ trong vài chiêu cũng khó.

Còn người này chỉ trong mấy quyền đã dễ dàng chế phục được chàng, vậy thì nguyên nhân rốt cục là do đâu.

Chỉ có một cách lý giải duy nhất.

Thì ra lần trước vì tranh dành Kiếp Tâm trên Dịch Thiên Đảo, Tiểu Vũ bị trúng phải một chưởng cực mạnh của Bộ Kinh Vân là Ngũ Tình Vô Địch.

Chưởng chiêu của Bất Khốc Tử Thần thật đáng sợ, tuy chàng đã dùng Huyền Võ Chân Công cân bằng huyết khí. Nhưng lực thẩm thấu của Ngũ Tình vẫn dư lại trong khí hải.

Vừa rồi giao đấu làm động chân khí, v·ết t·hương cũ tái phát, bên trong có khí t·ử v·ong khuấy động. Bên ngoài bị Xích Hỏa Quyền Liệt công phá, trong ngoài hợp công làm thân thể Tiểu Vũ như bị nung trong lò lửa, đau đớn vô cùng.

Trong lúc thương thế bộc phát, nhưng vì bản thân, vì Thanh Việt chàng nhất định không thể thua, chàng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Người có lý tưởng thì dù gặp bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào, cũng sẽ không buông xuôi. Lý tưởng sống của chàng chính là nàng, vì thế dù có c·hết cũng phải liều mạng một phen.

Nhưng sự việc không ai lường trước được đã xảy ra, pha chấn động vừa rồi đã làm vách đá không chịu đựng được nữa đổ xuống ầm ầm.



Đá lớn chút xuống như mưa, chiếc xe ngựa của Tiểu Vũ cũng bị vết nứt lớn dưới chân làm cho sụp xuống. Ngựa kéo hoảng sợ càng lồng lộn lên để tháo chạy, chính vì như thế nên cả xe ngựa và người bên trong, cũng nhanh chóng bị kéo theo rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Mới ngày hôm qua còn mặn nồng tình tứ, hôm nay đã cận kề bờ vực chia xa. Gặp nhau là định mệnh nhưng xa nhau là duyên số.

Lẽ nào dây tơ hồng mỏng manh không đủ bền chặt để níu lấy hai người, hay ông Tơ bà Nguyệt đã quên nối dài thêm sợi chỉ hồng.

Chỉ thấy trước mắt là vực sâu vạn trượng, người rơi xuống chỉ có thịt nát xương tan mà thôi.

Bên trong xe ngựa là hồng nhan tri kỷ của Tiểu Vũ, sự việc diễn ra khiến anh ta vô cùng hoảng sợ, không những thế Thanh Việt trong xe cùng sợ hãi vô cùng.

- Vũ ca! Cứu muội...!

Thanh Việt trong Mã Xa sợ hãi cất tiếng kêu cứu trong tình trạng hoảng loạn vô cùng, chiếc xe ngựa rơi xuống vực nhanh không thể tả.

Đâu đó trong không gian mê mông đã có bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường, phải chăng họ được Diêm Vương cử đến để tước đi người con gái của Tiểu Vũ.

Chỉ nghĩ đến từ nay sẽ không còn gặp được nàng, trái tim Tiểu Vũ như muốn vỡ nát. Thanh Việt chỉ kịp giơ tay lên cầu cứu người yêu trong tiếng kêu la tuyệt vọng.

- Thanh Việt....!

Tiểu Vũ kinh hãi khi nghe tiếng kêu thất thanh của người yêu, thân đang trọng thương nhưng chàng vẫn quên mọi đau đớn lao đến cứu Thanh Việt.

Trong giờ phút sinh tử Tiểu Vũ không một giây ngần ngại, phi thân xuống dưới cứu Thanh Việt.

Vì người mình yêu mà không tiếc tính mạng, đó có phải là hành động thông minh hay không. Cái đấy chỉ có người trong cuộc mới hiểu, vì với Tiểu Vũ thì đó là một hành động không hối tiếc.

- Hãy nhảy khỏi xe ngựa nắm lấy tay ta.

Nghe lời kêu gọi của Vũ nàng như bừng tỉnh, trước ở Vô Thiên Luyện Ngục nàng cũng học được một chút võ công, nên không chần trừ mượn lực từ chiếc xe ngựa nàng nhún người phi thân vọt lên.

Tiểu Vũ đưa tay nắm được nàng, chàng dùng tay phải kéo mạnh nàng, rồi dùng tay trái ôm hông kéo Thanh Việt vào lòng mình.

Đoạn chàng sử ra Nộ Đạp Sơn Hà trong Liệt Cường Cước Tuyệt, chân đạp lên những hòn đá đang rơi xuống, lấy điểm tựa để hai người vọt lên.

Thân thủ Tiểu Vũ quả nhiên lợi hại, đáng tiếc một người võ công trác tuyệt như thế, lại vì một nữ nhân mà mạo hiểm tính mạng.

Với người si tình thì đó là hành động đáng ngưỡng mộ, nhưng với một cường giả thì đây là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

- Lâm trận vì một con đàn bà mà thoái lui, thật là sỉ nhục cho một trang nam tử hảo hán. Để lão phu cho hai ngươi cùng xuống suối vàng hưởng hạnh phúc nhé.



Xích Liệt đã hy vọng rất nhiều khi xuất quan có thể chiến một trận sảng khoái với con của Võ Vô Địch.

Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra không giống như là ông ta mong muốn, khiến bản thân mất hứng chuyển thành tức giận.

Dứt lời hán tử vạm vỡ quán đầy công lực vào nắm hỏa quyền định một chiêu nhấn chìm Tiểu Vũ và Thanh Việt xuống vực thẳm.

- Xích Hỏa Quyền Liệt Phá Sơn Trấn Thạch.

Quyền kình mạnh mẽ như búa tạ bổ xuống chỗ Thanh Việt và Tiểu Võ, trong phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, vách núi dựng đứng có tiếng bước chân, một bóng đen nhanh như điện phi tới.

- Khoan đã! Xích Liệt bổn tọa muốn hắn sống.

Chỉ một câu nói âm trầm thôi mà khiến một người bá đạo như Xích Liệt phải ngừng chiêu.

Người mới tới thân thủ cực nhanh, chớp mắt đã tới trước vực sâu, thân pháp quỷ dị vô thường, người này dơ một tay lên bàn tay đầy gân guốc và chi chít sẹo trông rất đáng sợ. Tay trái giơ lên như kéo sấm sét trên trời xuống, chưởng pháp cao minh rõ là tuyệt thế cao thủ.

- Địa Võng trong Tử Điện Thiên La.

Người tới kéo sấm xét trên trời vào lòng chảo, rồi hóa thành một tấm lưới điện như thiên la địa võng ném xuống, hành động khá giống người ta quang lưới kéo cá vậy.

Quả nhiên lưới điện phong tỏa quấn trặt Tiểu Võ và Thanh Việt. Rồi một luồng kinh lực không tưởng kéo họ lên khỏi miệng vực, lôi hai người từ quỷ môn quan về trần gian.

Người này cả thân pháp lẫn trảo chiêu đều thâm sâu trầm mãnh, mọi cử chỉ đều chính xác tỉ mỉ không sai một ly.

Cả hai được đưa lên mặt đất nhưng lưới điện cũng không làm họ b·ị t·hương, chiêu tuy mạnh nhưng lực đạo vừa đủ. Thể hiện phong phạm một người trong thô có tế, trong cương có nhu, chảo thế điêu luyện vô cùng.

Vừa hạ xuống, Tiểu Vũ đã đưa mắt nhìn xem dung mạo người vừa cứu mình, bỗng chàng thất sắc kinh hoàng, còn Thanh Việt bên cạnh cũng đã nhìn thấy gương mặt kẻ đó, đôi mắt thâm sâu khiến nàng sợ hãi giật bắn cả người hơn bị đ·iện g·iật, hoảng loạn kêu lên.

- Trời ơi! Là ngươi... ngươi vẫn chưa c·hết...!

Mắt người này sâu hoắm vào trong hốc mắt, hai con ngươi đỏ như hai hòn lửa bên trong càng làm toát lên vẻ đáng sợ.

Người nào có thể khiến chàng trai kiên định như Tiểu Vũ phải thất kinh, Thanh Việt vì sao vừa nhìn thấy hắn đã hoảng loạn.

Hắn nhất định là một kẻ rất quen thuộc.

Trên đời kẻ đáng sợ nhất chính là kẻ không có tâm.

Và hắn chính là kẻ không có tâm đó.