Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 18: Quyết Định Cuối Cùng Của Phong Trung Chi Thần




Chương 18: Quyết Định Cuối Cùng Của Phong Trung Chi Thần

Giọng nói cất lên mang âm sắc uy nghiêm khác thường, thanh âm người này không đục cũng không trong, một loại tiếng nói lơ lớ pha tạp. Chất giọng nam chẳng giống, nữ chẳng phải này chỉ có thể là hoạn quan trong cung cấm mà thôi.

Gã thái giám ăn mặc diêm dúa, mắt mày kẻ đen, môi son đỏ thẫm, miệng cười nham nhở, khiến người ta mắc ói. Hắn đưa mắt nhìn toàn thể hội trường với về kênh kiệu hợm hĩnh, sau đó lườm nguýt một cái mới cất tiếng the thé hô khẩu lệnh.

- Toàn bộ quỳ xuống nghe thánh chỉ.

Lời tên Thái Giám vừa cất lên thì ngay lập tức Tiểu Vũ và Nghịch Kiếm Tứ Tổ đều quỳ bái khấu đầu, Bộ Uyên Đình vẫn quỳ từ trước với khuôn mặt đờ đẫn, mâu thuẫn nội tâm khó tả.

Nh·iếp Phong và Bộ Kinh Vân vẫn đứng hiên ngang ngạo nghễ, trước thái độ này của hai người họ thì tên Thái Giám dù không hài lòng cũng phải chấp nhận, vì đối diện với khí phách nh·iếp phục quần anh của họ không ai có đủ tư cách để hạch sách ngông cuồng. Trước mặt hắn là Nghiêm Quân, mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn cũng đã tưởng tượng ra mình cũng sẽ giống như vậy, nếu nói năng tùy tiện ở đây, nên gã vờ như không thấy gì, bắt đầu đọc chiếu chỉ.

- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Phong Vân nghe chỉ. Kiếp Tâm là họa của vạn dân, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua hiểm họa này. Nay ân sư của ngươi đang bị nhốt trong thiên lao. Sống c·hết của Vô Danh phụ thuộc vào quyết định của hai người. Khâm thử.

Nghe qua nội dung của thánh chỉ, cùng sự truyền đạt của tên Thái Giám, Phong Vân cũng không khỏi giật mình.

Hai người đều biết tu vị của Vô Danh vốn không thể có chuyện bị triều đình bắt giữ được.

Nhưng trước mắt là thánh chỉ, lời hoàng đế niêm yết, chữ rồng xa bút, dấu ngọc tỉ vẫn còn son. Việc đó tuyệt đối không thể làm giả.

Vậy thì việc thiên kiếm bị triều đình bắt giữ, nhất định là có dụng ý bên trong.

Vô Danh với hai người Phong Vân đều có sức ảnh hưởng nhất định. Đặc biệt với Bộ Kinh Vân thì vị ân sư này ân trọng như núi, sư phụ có nạn lẽ nào đệ tử lại khoanh tay đứng nhìn, ngoảnh mặt làm ngơ.

Một bên là ân sư có ơn với mình khi còn thơ bé, một bên là người huynh đệ vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau.



Phải lựa chọn thì quả thật rất khó.

Sống ở đời luôn là như vậy, giống như đang đi trên con đường lại bất chợt gặp một cái ngã ba. Con người luôn phải băn khoăn, suy nghĩ giữa việc chọn và không chọn, nghe hoặc không nghe, chấp nhận hay từ bỏ.

Tình và nghĩa vốn khó vẹn toàn, chọn tình thì bất nghĩa, mà chọn nghĩa hóa ra chẳng phải đã phụ tình rồi sao.

Bộ Kinh Vân từ nhỏ đã không khóc, không cười, vô hoan, vô hỉ, chỉ bởi vì khi đó ngoài thù hận ra thì bản thân hắn không có gì cả.

Còn giờ đây mọi oán cừu đã theo giải lưu vân mỏng manh, trôi về một nơi nào đó xa mãi.

Trong trái tim cô độc lãnh lẽo của tử thần đã có thêm hai thứ tình cảm mới, đó là tình huynh đệ với Nh·iếp Phong và nghĩa sư đồ với Vô Danh.

Phong Vân tâm ý tương liên, chỉ thoáng nhìn qua sắc mặt sư huynh trầm xuống, Nh·iếp Phong đã hiểu ngay ra Vân sư huynh đang rơi vào tình trạng rất khó sử.

Cảm xúc này Nh·iếp Phong cũng hiểu, nhưng phải giao ra cháu nội thì ông ta quả thật không đành lòng.

May thay tất cả những gì đang diễn ra đều nằm trong sự dự liệu của ông ấy.

- Thưa hai vị! Ngoài thánh chỉ ra, nô tài còn có một phong thư, Vô Danh tiền bối dặn dò ta đưa riêng tận tay cho hai vị.

Viên Thái Giám vừa nói, vừa lấy trong ngực áo ra một phong thư, hắn hai tay cầm lên cẩn thận rồi tiến đến đưa cho Bộ Kinh Vân.

Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhoi, nhưng đến gần tử thần có ai mà không kh·iếp sợ, huống chi hắn chỉ là tên hoạn quan thân thể khiếm khuyết.



Kẻ nô tài cả đời chỉ khom lưng, quỳ gối, nịnh nọt mua vui cho đế vương. Nhìn giáng vẻ khụy lụy của tên Thái Giám, Bộ Kinh Vân không khỏi nhớ lại Văn Sửu Sửu, tên nô tài năm xưa mua vui cho Hùng Bá.

Dù sao đến cuối Văn Sửu Sửu cũng vì danh dự mà cả gan phản bội Hùng Bá. Còn tên nô tài này chỉ là hạng nịnh bợ tiểu nhân, so ra thì Văn Sửu Sửu vẫn còn một chút dũng khí đáng để được tôn trọng.

Còn tên nô tài tham sống s·ợ c·hết này, g·iết hắn chỉ làm vấy bẩn bàn tay người khác mà thôi.

Bộ Kinh Vân chậm rãi cầm phong thư đang run lẩy bẩy trong tay gã nô tài kia. Mặt hắn cúi thấp hai tay dâng lên đầy kính cẩn, cảm giác này kinh hãi hơn cả dâng trà cho vua, mồ hôi trên mặt tuôn như mưa, trông bộ dạng sợ sệt này của hắn vừa đáng thương, lại vừa khiến người ta buồn cười.

Bộ Kinh Vân chẳng có thời gian để bận tâm đến thái độ của hắn, vì cái ông ta quan tâm chính là nội dung bên trong bức thư của Vô Danh.

"Kinh Vân! Hoàng thượng đã hứa với ta sẽ không làm hại đứa bé. Hai người tạm thời cứ mang đứa nhỏ hồi cung. Tránh làm kinh động giang hồ, vi sư sẽ đảm bảo cho đứa nhỏ được an toàn không bị tổn hại gì. Có chuyện này ta cũng muốn nói cho hai người. Gần đây kiếm tâm của ta rất giao động, giống như lúc Ma Kiếm đản sinh, Kiếm Giới mở cửa vậy. Cho nên ta sẽ đi một chuyến để tìm hiểu nguyên nhân chuyện này. Hai người hãy yên tâm, cứ theo kế sách của ta mà làm".

Cầm phong thư trên tay, nét chữ thẳng thắn sắc bén, dứt khoát, Bộ Kinh Vân có thể nhận ra là bút pháp của Vô Danh.

Tuy nét chữ bên ngoài sắc sảo nhưng từ trong đó Bộ Kinh Vân với tu vị kiếm đạo của mình. Cảm nhận ra kiếm tâm của Vô Danh thật sự đang giao động.

Thiên Kiếm là cảnh giới cao nhất trong kiếm đạo, tâm Vô Danh không tĩnh có thể báo trước một Hạo Kiếp sắp xảy ra.

Rốt cuộc thì Vô Danh đã bị sức mạnh gì làm kiếm tâm giao động như thế.

Bộ Kinh Vân cũng là đương thế kiếm thủ đương nhiên nhận ra được sự biến đổi bất thường trong tâm của Thiên Kiếm.

Tuy nhiên với chỉ thị này của Vô Danh nhất định là có dụng ý sâu sa, Bộ Kinh Vân sau khi đã đọc qua hết nội dung trong đó thì nhìn sang Nh·iếp Phong gật đầu.

Phong Vân hai người bốn mắt nhìn nhau dường như đã có một giao dịch ngầm được quyết định giữa hai người bọn họ, chỉ một vài lời của Vô Danh nói ra trong thư đã khiến cho Phong Vân thay đổi quyết định của mình, lời nói của vị tiền bối này quả nhiên vẫn có trọng lượng nhất định.

Bộ Kinh Vân là đệ tử của Thiên Kiếm nghe mệnh lệnh của sư phụ rõ ràng là điều đương nhiên, nhưng kỳ lạ ở chỗ này là cả Nh·iếp Phong dường như cũng có thái độ đồng ý với quyết định này.



Chẳng phải vừa mới đây ông ta còn phẫn nộ tột đỉnh, muốn bỏ qua tất cả để bảo vệ cháu nội hay sao, giờ đây chỉ vài lời ngắn ngủi của Vô Danh đã khiến cho lập trường của Nh·iếp Phong thay đổi, rốt cuộc là đã có chuyện gì đang xảy ra, hay sâu trong đó đang ẩn tình một kế hoạch nào đó mà những người ở đây đều không hề hay biết trước.

Chỉ thấy lúc này Nh·iếp Phong thực sự đã có hành động, ông ta ôm đứa trẻ trong tay hướng về phía đám binh lực triều đình mà nói.

- Đứa bé này hiện tại đã đến giờ phải cho bú, ta đem nó vào trong kia để cho Tình Di chăm sóc một lát, khi nào xong ta sẽ mang ra giao cho các ngươi. Như thế có được không?

Nh·iếp Phong vừa nói ánh mắt toát lên tia nhìn ẩn chưa sự bất đắc dĩ, nhưng lời đề nghị này của Phong Thần cũng có thể xem là chấp nhận được. Dù sao thì cách này cũng tốt hơn là trực tiếp đối đầu với Phong Vân.

Tuy nhiên Nghiêm Quân vì nóng lòng muốn có được đứa bé mà có ý không muốn chập nhận điều kiện này của Nh·iếp Phong, hắn toan định mở miệng ngăn cản thì một bàn tay nắm lấy vai của ông ta ra hiệu.

Nghiêm Quân giật mình quay lại phát hiện đó là tay của Bộ Uyên Đình, ông ta nhìn hắn rồi lắc đầu ra hiệu khuyên ngăn ông ta đừng nên làm như thế.

Nghiêm Quân cũng chợt hiểu rằng, nếu không đáp ứng yêu cầu này của Nh·iếp Phong thì việc dành lại đứa bé sẽ còn khó khăn hơn, huống chi tình trạng hiện tại bọn họ đang gặp bất lợi rất lớn, khi Nghịch Kiếm Tứ Tổ đã thảm bại, Tiểu Vũ thì bất ngờ quay đầu không toàn lực trợ chiến.

Chỉ còn ông ta và Bộ Uyên Đình hoàn toàn không đủ khả năng để c·ướp lại đứa trẻ trong tay của Nh·iếp Phong, cho nên cách này tuy có chút đánh cược, nhưng Nh·iếp Phong nổi tiếng nhân nghĩa nói được làm được. Xem ra chỉ còn cách chờ đợi đứa bé bú sữa xong rồi tùy cơ ứng biến mà thôi.

Sau khi đã suy xét tình hình chu đáo, Nghiêm Quân cùng toàn bộ binh mã triều đình đã chấp nhận điều kiện của Nh·iếp Phong. Tất cả bọn họ đều tự động lùi lại phía sau, Nh·iếp Phong cũng không còn ngần ngại gì nữa đem đứa trẻ đi thẳng vào trong thành.

Nơi này là Dịch Thiên Đảo một đảo nhỏ ngoài khơi diện tích không lớn lắm, quân triều đình cũng đã phong tỏa mọi lối ra ngoài bở biển rồi, nếu Nh·iếp Phong có ý định đem đứa bé trốn khỏi nơi đây cũng không có khả năng.

Đám người thiên triều dù sao vẫn có lòng tin vào Nh·iếp Phong hơn là Bộ Kinh Vân. Họ nhẫn nhịn cùng đứng bên ngoài chờ đợi, tin rằng lời hứa của Phong thần tuyệt đối không phải là nói chơi.

Bộ Kinh Vân vẫn đứng đó như một pho tượng uy nghi lẫm liệt từ thời thượng cổ, ông ta vẫn đang giống như hộ vệ cho những người bên trong phủ. Chỉ đợi cho Nh·iếp Phong đi ra là chiến hỏa ở đây sẽ được giải quyết, ai đấy từ Tiểu Vũ, Bộ Uyên Đình, Nghiêm Quân và bốn lão Nghịch Kiếm Tông đều im lặng chờ đợi.

Quả nhiên một canh giờ sau, cánh cửa lối dẫn và nội đường mở ra, Nh·iếp Phong cũng từ bên trong đó bước ra, trên tay vẫn ôm theo đứa nhỏ. Ông ta dùng ánh mắt đầy bi phẫn nhìn đám người Nghiêm Quân và nói.

- Việc đã xong! Ta giao đứa nhỏ cho các ngươi, nhưng nếu như tính mạng đứa trẻ này gặp nguy hiểm, thì ta tuyệt đối sẽ không để yên như vậy đâu.