Chương 179: Ta Là Huyền Võ Đại Đế
Thời gian trôi qua không biết là bao lâu, cho đến khi tên tội nhân đó cảm thấy có cái gì lục đục ở trong cổ họng của mình.
Có lẽ bị t·ra t·ấn quá dã man nhiều ngày dòng dã, cho nên hắn đã sức cùng lực kiệt. Đáng lẽ ra như người thường thì đã sớm c·hết vì cạn sức từ lâu rồi. Chỉ là kẻ này sở hữu thể chất dị thường nên đã dần dần có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng mắt vừa mới mở ra thì hắn đã kinh hãi phát hiện ra thứ lục đục trong miệng của mình, đó là thử vô cùng kinh tầm. Một khúc thịt loằng ngoằng ngoe nguẩy mới kinh dị làm sao, đó là một con Mãng Xà to lớn đang cố sức chui vào bụng của y.
Thất kinh cực độ, tên tàn nhân sợ hãi cắn chặt hết sức bình sinh của mình, hai hàm răng của hắn đã bị Liễu Sinh Hỏa Diệu đục hết nên chỉ còn trơ lợi. Sinh tử lâm đầu ý chí sinh tồn đã thôi thúc hắn phải cắn thật chặt không được buông.
Trong sơn động tối tăm chỉ còn lại hơi thở phì phò của tên phế nhân, cùng thân ảnh loằng ngoằng của con Mãng Xà đau đớn vì bị cắn vào cổ.
Mãng Xà không chịu c·hết cũng quấn chặt lấy cổ tên phế nhân, người thú cùng vì sự sống mà quyết đưa nhau vào tử địa. Mày không c·hết thì tao c·hết nên dù hai hàm răng không còn, tên phế nhân vẫn cố gắng dùng hết sức bình sinh của mình cắn thật chặt.
Người thú rằng co nhau gần nửa canh giờ cuối cùng thắng thua đã định, phế nhân cảm thấy trong cổ họng đang có một thứ nước gì đó ấm nóng mặn chát đang chảy xuống.
Không biết là máu của con mãng xà hay máu từ lỗ chân răng bị người ta làm b·ị t·hương chảy xuống, xong đang cơn đói khát vì đã lâu không được ăn uống gì.
Phế nhân dùng hết sức uống hết chỗ máu tươi đó, máu chảy xuống dạ dày đã khiến cho thần chí của hắn dần trở nên tỉnh táo hơn.
Hắn phát hiện ra mình đang ở trong một sơn động u tối, nhưng kẻ này nhãn quang dị thường có thể nhìn xuyên qua được bóng tối dày đặc đó.
Hắn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng, bằng con mắt như hỏa nhãn kim tinh hắn nhìn xuống toàn thân mình, kinh sợ phát hiện ra thân thể đang bị vô số những con trùng độc cắn xé trông dị hợm vô cùng.
Nhìn xa ra thì thấy trên vách động từ những lỗ nhỏ, những con rết con bọ cạp lớn đang lổm ngổm bò ra, mục tiêu mà đám trùng độc này đang hướng đến dĩ nhiên là con mồi, đang vô năng phản kháng bên dưới chính là hắn.
Kẻ này thấy cảnh tượng kì dị đó cũng đã mường tượng ra được số mình đến đây cũng đã tận, có điều không ngờ bất thế cường giả từng một thời hô mưa gọi gió như hắn, giờ lại thành bữa ăn thịnh soạn cho đám côn trùng này, hắn cảm thấy mình c·hết thật không cam.
Hắn dùng nốt chỗ sức tàn của mình ngửa cổ lên trời mà gào lớn.
- Ông trời ơi! Sao ông lại nhẫn tâm đối xử với Tuyệt Tâm ta như vậy chứ?
Đúng là không thể nào tin nôi, thì ra kẻ phế nhân vô năng vô lực này chính là cường giả Tuyệt Tâm, kẻ năm xưa từng xưng bá võ lâm hiệu triệu thiên hạ.
Bất Thế Cường Giả Tuyệt Tâm không ngờ cũng lâm vào bước đường này, thân bại danh liệt, võ công mất hết, trở thành một phế nhân vô dụng.
Cuộc đời có lúc thăng lúc trầm lúc thịnh lúc suy ngày nào còn hô mưa gọi gió hiệu lệnh quần hùng, giờ đây thân tàn ma dại bị côn trùng dày xéo đau thương. Tuyệt Tâm hắn đúng là thấm nhất câu danh ngôn "đời có lúc lên voi xuống chó''.
Hắn giờ đây khác nào con chó đã cùng đường chờ đợi khoảnh khắc c·ái c·hết ập đến, giải thoát cho số kiếp khốn khổ này.
Trước khi nhắm mắt xuôi tay trong đầu hắn còn lờ mờ nhớ đến một câu nói văng vẳng bên tai ngày trước của Lục Đương Gia.
“Tuyệt Tâm ngươi yên tâm! Sinh mạng của ngươi c·hết bởi người bên cạnh ngươi chứ không phải do trời".
Trước đó được Tam Đương Gia cứu thoát ở Vô Thiên Luyện Ngục, rồi được đưa về chỗ Lục Đương Gia, Tuyệt Tâm được ông ta cứu sống bằng Hồi Thiên Phương Thuật.
Phát hiện ra thể chất đặc dị của Tuyệt Tâm nên Lục Đương Gia đã dùng hắn làm vật thử thuốc.
Trong một lần chuẩn bị uống một loại kỳ dược, Tuyệt Tâm đã hỏi Lục Đương Gia một câu rằng, đời này hắn sẽ c·hết ở đâu và trong tay ai.
Lục Đương Gia rất giỏi tướng số đã phán cho hắn rằng, hắn sẽ c·hết trong tay người bên cạnh mình.
Tuyệt Tâm luôn tin vào tài bốc số của Lục Đương Gia, nên sống khổ sở ở Thiên Lôi Cốc hắn vẫn không sợ mà sẵn sàng g·iết người bỏ trốn.
Hắn tin rằng Liễu Sinh Hỏa Diệu không phải là người luôn bên cạnh hắn, theo lời tiên tri thì không thể nào g·iết c·hết được hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại c·hết trong động này, lại bị trùng độc cắn xé thân xác, hắn chợt giật mình nghi ngờ thì ra thuật xem tướng số vận mệnh thì ra chỉ là trò gạt người mà thôi.
Cứ thế hắn bị chìm đắm trong đau đớn tuyệt vọng, cuộc đời cường giả Tuyệt Tâm cuối cùng trôn xác tại đây sao.
Cường giả mạt vận hóa ra chính là như vậy, có nằm mơ Tuyệt Tâm cũng không thể ngờ được rằng mình lại có kết cục thảm hại đến mức độ này.
Thời gian cứ thế trôi đi rồi không biết là bao lâu, Tuyệt Tâm đã mở mắt, hắn đưa tay quờ quặng về phía trước, hắn đang nghĩ không biết mình còn sống hay đ·ã c·hết.
Nhưng hắn cảm thấy thân thể mình đã dễ chịu đi rất nhiều, đau đớn đã dịu lại, côn trùng độc tính cũng không còn thấy đâu nữa.
Trong lúc hắn đang hồ nghi là mình còn sống hay đang ở Cửu Địa Hoàng Tuyền, thì bên tại lại văng vẳng một giọng nói cất lên.
- Người cuối cùng đã tỉnh lại rồi sao?
Đó là một giọng nói quyền uy vô cùng, toát lên khí chất của một vô song vương giả. Ngữ khí kiêu cường bá lệ này trên đời tuyệt đối không có được mấy người giống như vậy.
Tuyệt Tâm ngẩng mặt nhìn lên chỉ thấy phía trước có một khối băng trắng xóa, tỏa ra quang mang dị thường. Nhìn kỹ bên trong khối băng đó dường như có ẩn hiện lên một bóng người.
Người trong băng toát lên thần thái của một bá vương, khiến thiên hạ cao thủ phái cúi đầu xưng thần này rốt cuộc là ai. Ông ta ở trong huyền băng này đã bao lâu, không ai biết được điều đó, chỉ thấy ông ta nói ra một cái tên mà chấn động cổ kim
- Ta là Huyền Võ Đại Đế.