Chương 167: Sát Lực Chi Cảnh
Đáng tiếc là kể hoạch chi tiết tỉ mỉ của Nguyệt Long đến phần cuối cùng đã không thành công, do Bộ Kinh Vân quá lợi hại nên đám Nguyệt Long đã thất bại và không g·iết nổi gã.
Sau khi Bộ Kinh Vân đòi lại được cháu ruột là Thiên Khôi đã bỏ đi ngay. Lúc này vị kỳ nhân kia mới xuất hiện buông lời quở trách sự thất bại của đám người Nguyệt Long.
- Các ngươi thật là một lũ vô dụng! Miếng mồi đến miệng rồi còn để mất.
Nguyệt Long và Nhất Uyển Hồng vừa rồi thấy lão ta vừa ra tay đã g·iết Lam Thắng Hùng, thủ đoạn xuất thủ tàn nhẫn vô tình khiến cho cả hai cũng cảm thấy lạnh mình. Nhất Uyển Hồng bèn cất tiếng nói với lão.
- Lão sư! Xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ cơ hội nữa. Lần sau chúng tôi nhất định sẽ thành công.
Mặc dù Nhất Uyển Hồng đã mở miệng cầu xin nhưng lão nhân kia có vẻ như không chấp nhận với việc đó.
“Còn lần sau nữa sao, Bộ Kinh Vân đã trở về Trung Nguyên hắn sẽ không quay lại đây nữa đâu. Hà hà! Không ngờ Bất Khốc Tử Thần lại lợi hại hơn những gì lão phu đã tưởng tượng. Đám hậu nhân sau này quả nhiên là thú vị, xem ra lão phu không đích thân ra tay thì không được rồi”.
Toàn thân người đó trùm vải kín bưng nhưng cả người lại ánh lên màu hoàng kim, đó là một màu sắc đặc trưng với người luyện sát lực đến mức thượng thừa. Nhưng ánh mắt ông ta lại chứa đựng sát khí không nhỏ khi nhìn về phía Nguyệt Long và Nhất Uyển Hồng.
- Hai người các ngươi đã thấy mặt của lão phu. Xem ra hôm nay không thể tha cho các ngươi được rồi.
Nghe giọng điệu và ánh mắt sắc lẹm của lão ta, Nguyệt Long và Nhất Uyển Hồng đã đoán được lão sẽ g·iết hai người để diệt khẩu. Nhưng kỳ lạ là trong giờ phút sinh tử này họ lại không hề mảy may lo sợ.
Nhất Uyển Hồng còn chủ động cất tiếng hỏi lão một sô vấn đề mà bản thân còn nghi vấn.
- Lão sư trước khi chúng tôi c·hết có thể nói cho chúng tôi biết mục đích thật sự của ông không?
Dù sao thì hai người cũng sắp c·hết, ước muốn duy nhất của họ lúc này là muốn được biết mình sẽ c·hết trong tay của ai. Lão nhân kỳ bí kia đến giờ phút này cũng không muốn giấu giếm hai kẻ sắp c·hết kia làm gì.
Lão chỉ khẽ há miệng cười đầy đắc y và bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“Hà hà! Nể công sức các ngươi đã tận tụy với ta thời gian qua. Trước khi c·hết lão phu sẽ nói cho các ngươi biết tường tận. Thuở xưa võ lâm Trung Nguyên có hai dòng võ công tu luyện đó là Sát Lực và Sát Kỹ. Trong đó mỗi hệ phái đều xuất hiện bậc kỳ tài, trong hệ sát kỹ thì người mạnh nhất chính là Kiếm Thánh với tất sát tuyệt kỹ Kiếm 23 Huỷ Thiên Diệt Địa. Còn hệ phái Sát Lực thì mạnh nhất chính là lão phu đây. Sau nhiều năm luyện khí lão phu đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh của Sát Lực.
Nói đến đây lão nhân bèn dừng lại một chút trên mặt lộ vệ dương dương tự đắc không hề nhẹ. Một lát sau lão mới chậm rãi nói tiếp.
- Nhưng vẫn cảm thấy như vậy là chưa đủ, lão phu nhiều năm trăn trở làm sao để võ công thăng tiến hơn. Rồi một ngày lão phu gặp được một nhân vật kiệt xuất mới nổi dạo gần ấy trong võ lâm, ông ta tự nhận là Thập Cường Võ giả. Người đó tinh thông võ học thiên hạ, tu vị sát lực cũng rất thâm hậu nhưng so ra còn kém lão phu một chút. Nhưng hắn không những giỏi sát lực mà cả sát kỹ hắn cũng am tường. Thập Cường Võ Giả đã nói với ta một ý tưởng hợp nhất Sát Lực và Sát Kỹ với nhau đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Thập Cường Võ Giả mà lão nhân này đang nhắc tới chẳng phải là Võ Vô Địch của Võ Gia hay sao. Điều này cũng là điều không có gì quá bất ngờ, Võ Vô Địch từ lâu đã nổi tiếng là nhất đại tôn sư, việc ông ta am hiểu sâu sa về sát lực và sát kỹ cũng không phải là chuyện quá khó lý giải.
Nhắc đến Thập Cường Võ Giả thì ánh mắt của lão nhân cũng không dấu nổi nét ngưỡng mộ ánh lên trong tròng mắt, người này đúng là rất đáng để cho lão ngưỡng mộ.
- Hai chúng ta như đôi tri kỷ ngày đêm miệt mài nghiên cứu, tìm cách hợp nhất Sát Lực với Sát Kỹ với nhau. Quả nhiên nhờ tu vi võ học cực cao của hai người bọn ta, cuối cùng đã mở ra cảnh giới mới trong võ học. Đám hậu nhân sau này cũng nhờ vào phương pháp của chúng ta mà võ công mới tiến bộ được như bây giờ. Thập Cường Võ Giả kia là thiên tài luyện võ, khi nghiên cứu thành công cách kết hợp giữa Lực và Kỹ, hắn liền ngộ ra bộ võ học thượng thừa là Thập Cường Võ đạo, lấy sát lực là nền tảng bổ trợ cho sát kỹ. Hắn có thể sử ra mười loại võ công khác nhau, uy lực khủng kh·iếp như nhau. Võ công hắn tiến cảnh vượt bậc, sau đó hắn nói rằng đã tìm ra một đối thủ tự xưng là Thần. Thần đó là nhân vật có tu vi sát lực những hai ngàn năm, so ra còn hơn cả ta.
Thần mà lão nhân này vừa nhắc tới có lẽ chính là Đế Thích Thiên của Thiên Môn, hóa ra năm đó Võ Vô Địch có thể chiến thắng được Đế Thích Thiên chính là nhờ vào Thập Cường Võ Đạo, phát huy uy lực cao nhất của sát Lực và sát Kỹ.
- Thập Cường Võ Giả muốn dùng võ học mới của mình, để đánh bại kẻ tự xưng là Thần có tu vi hai ngàn năm kia. Ta khi đó không có tâm tranh đấu hư danh vô địch, ta chỉ một lòng đam mê với võ đạo mà thôi.
Đời người thăng trầm đổi thay có những thứ hiện tại ta không chú ý đến, nhưng đến một lúc nào đó ta sẽ lại thay đổi quan điểm của mình. Lão nhân này ban đầu cũng chỉ có một lòng chuyên tâm với võ học, vậy thì lý do gì khiến cho lão nổi lên dã tâm tranh đấu như vậy.
- Sau khi Thập Cường Võ Giả bỏ đi tìm và khiêu chiến với Thần. Ta một mình tiếp tục nghiên cứu phương pháp hợp nhất Lực và Kỹ. Ta lúc đó không muốn chiếm đoạt thành tựu võ học này làm của riêng, nên đã truyền phương pháp tu luyện ra giang hồ. Đến khi ta đại thành võ học thì chợt nhận ra chẳng còn đối thủ nào để thi triển thân thủ của ta. Thiên hạ khi đó cũng có người có ngộ tính cao và cũng có thành tựu.
Thì ra điều mà bất cứ võ giả nào cũng phải lưu tâm trên đời đó chính là đối thủ xứng tầm, nếu như không tìm ra được kỳ phùng địch thủ trong đời há chẳng phải là một điều đáng tiếc lắm sao.
- Hệ phái sát lực cũng có người nổi danh đó Hùng Bá bang chủ của Thiên Hạ Hội, nhị đệ của kiếm thánh là Độc Cô Nhất Phương ở Vô Song Thành. Nhưng hai kẻ này âm mưu toan tính chính trị nên võ công nhất định có chỗ hạn chế. Hệ sát kỹ cũng có vài gương mặt có triển vọng như Bắc Ẩm Cuồng Đao hay Nam Lân Kiếm Thủ. Nhưng so ra họ không cùng đẳng cấp và tầm cỡ với ta. Trong lúc chán nản vì không có đối thủ để nâng cao cảnh giới võ học của bản thân. Thì Nhất Uyển Hồng ngươi lại từ Đại Mạc tới cầu khí công để chữa bệnh cho ca ca.