Chương 165: Kẻ Dấu Mặt
Thì ra kẻ cầm đao kề uy h·iếp Nhất Uyển Hồng là Tân Lam Nguyệt Thánh Chủ, hắn kích sát Bộ Kinh Vân không thành, thân lại chúng một chưởng cực nặng của tử thần. Hắn bèn nằm im một chỗ chờ thời cơ, ngay lúc Bộ Kinh Vân đi khỏi hắn mới lộ mặt.
- He he! Hỏi ta muốn làm gì à? Ta muốn g·iết c·hết các ngươi.
Thật sự hai người không thể ngờ được rằng, kẻ từng cùng hội cùng thuyền với mình giờ quay sang lật mặt tráo trở như thế. Nhất Uyển Hồng biết tình trạng không ổn bèn nói.
- Lam Nguyệt Thánh Chủ! Chúng ta không thù không oán với ngươi, ngươi đâu cần phải đoạn tuyệt như vậy.
Nghe xong lời này thì Lam Thắng Hùng lập tức đùng đùng nổi giận.
- Khốn kiếp! Các ngươi lợi dụng ta dụ Bộ Kinh Vân đến đây là để lấy máu của hắn đúc lại Tuyệt Thế Hảo Kiếm. Sau đó dùng kiếm này mở cửa kho tàng bên dưới Lâu Lan Cổ Thành. Bí mật này các ngươi đâu có nói cho ta cùng biết. Nhưng các ngươi quên rằng Lam thị gia tộc chúng ta cũng có huyết mạch của Huyền Võ Đại Đế. Bí mật Lộ thị gia tộc biết thì Lam thị ta cũng biết.
Thực ra Lộ thị và Lam thị đều là hậu nhân của hai người con của Huyền Võ Đại Đế. Dù sao thì hai gia tộc này cũng là chung một mạch. Nguyệt Long không ngờ bí mật xa xưa lắm rồi mà tên tiểu tử Lam Thắng Hùng này cũng biết. Lam Thắng Hùng trên mặt ẩn hiện sát khí không tầm thường, xem ra ngày hôm nay hắn sẽ không có ý định tha cho hai người Nhất Uyển Hồng.
- Các ngươi âm mưu chiếm đoạt kho tàng rồi xưng bá Đại Mạc. Lúc ấy Thương Thiên Các các ngươi có tha cho Lam Nguyệt Tông ta không. Hôm nay là cơ hội tốt cho bổn thánh chủ. Chỉ cần ta g·iết c·hết hai ngươi từ nay Thương Thiên Các cũng sẽ về tay Lam Nguyệt Tông ta.
Đúng là lòng người khó đoán, không ngờ Lam Thắng Hùng tuổi còn trẻ mà tâm kế hiểm độc. Xem ra lần này Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long khó toàn mạng dời khỏi đây.
Còn Lam Thắng Hùng hắn đã có hiểm kế từ trước, nay cơ hội khó gặp đã nằm trong tay, hắn làm sao có thể bỏ qua.
- Ha ha! Vĩnh biệt các ngươi. Về phụng sự tổ tiên trước giúp ta nhé.
Đao Quang loang loáng vung lên, hai người Nhất Uyển Hồng đã bó tay chịu c·hết. Nhưng Lam Thắng Hùng chưa kịp vui mừng, vì đao của hắn mới chỉ dơ lên cao mà chưa thể bổ xuống được. Một luồng khí lực hùng mạnh nào đó từ phía sau đã giữ chặt lấy đao của hắn.
- Bộ Kinh Vân người tại sao lại quay trở lại?
Lam Thắng Hùng mặt biến sắc vì nghĩ rằng Bộ Kinh Vân đã bất ngờ quay lại.
Nhưng thật ra người này không phải là Bộ Kinh Vân mà là kẻ khác. Một giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến tai của Lam Nguyệt Thánh Chủ.
“Khà khà! Dả vờ đi theo rồi thừa cơ nước đục thả câu, tiểu tử ngươi cũng khá đấy”.
Giọng nói trầm hùng phát ra từ sau lưng Lam Thắng Hùng này là của một kẻ khác không phải của Bộ Kinh Vân, một luồng nội lực thâm hậu ép sát người hắn. Lam Thắng Hùng nghe thấy tiếng kêu rôm rốp vang lên đao của y đã bị người ta dùng tay không bóp nát.
Người này nội lực phi phàm, có thể dùng tay không bóp vỡ binh khí, rõ ràng ra cao thủ nội gia thâm hậu.
Lam Thắng Hùng thấy vậy sợ hãi định triển thân bỏ chạy, nhưng tất cả đã quá muộn vì người kia dường như đã đọc ra được ý đồ của hắn.
“Khà khà! Muốn chạy ư? Không được đâu ".
Lam Thắng Hùng cảm thấy sống lưng đau nhói, một luồng tê buốt thấu tận lên não. Hắn chỉ kịp thét lên một tiếng cực kỳ kinh hoàng.
Thì ra xương sống của hắn đã bị một bàn tay cứng như huyền thiết chọc vào rồi nắm lấy.
“Roạt "
Một tiếng kêu gọn ghẽ cất lên, xương sống của Lam Thắng Hùng đã bị người ta bóc ra ngoài một cách ngọt lịm.
Máu tươi bắn ra xung quanh, thực trạng khủng bố kinh người. Trông cảnh tượng hãi hùng đó cả Nguyệt Long lẫn Nhất Uyển Hồng đều kinh hãi.
- Thế nào rồi! Ta giao cho ngươi việc g·iết Bộ Kinh Vân lấy cánh tay Kỳ Lân Tý của hắn. Có thế thôi mà ngươi cũng làm không xong. Tự nhận là con cháu đế vương Thương Thiên Các Chủ. Toàn là một lũ vô dụng.
Người lạ mặt ra tay g·iết c·hết Lam Thắng Hùng một cách dễ dàng, thủ đoạn tàn khốc lạnh người. Giết người mà mặt không biến sắc, kẻ này cầm trên tay xương sống của n·ạn n·hân, cái đầu của Lam Thắng Hùng vẫn còn nối với xương sống treo lủng lẳng.
Kẻ đó bước về phía Nguyệt Long rồi ném đoạn xương sống và cái đầu của Lam Thắng Hùng về phía Nguyệt Long.
Lam Thắng Hùng tuy c·hết mà không hiểu tại sao mình lại c·hết, ánh mắt hắn không cam tâm cứ trừng trừng nhìn Nguyệt Long, khiến bà ta cảm thấy ớn lạnh.
- Thưa lão sư! Thuộc hạ đã thất bại, mong lão sư cho thêm cơ hội.
Nguyệt Long trước giờ chưa bao khi nào có cảm giác run sợ như thế. Người này thực sự có áp lực thật khủng kh·iếp với bà ta.
Chỉ thấy người đó đảo mắt nhìn hai người Nguyệt Long và Nhất Uyển Hồng một cách đầy khinh miệt, sau đó mới chậm rãi nói.
- Cơ hội lấy đâu ra mà nhiều thế! Cái lũ man tộc các ngươi. Tự nhận mình là có dòng máu đế vương, thực ra toàn là lũ ngu dốt lạc hậu. Nếu như lão phu mấy mươi năm trước không tới đây khai hoá cho các ngươi, thì làm gì các ngươi có được ngày hôm nay.
Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến cho đám người Nguyệt Long sợ hãi đến co dúm người lại như vậy, chắc chắn là một nhân vật tuyệt đối không tầm thường chút nào.
Có thể một tay bóc xương sống trên người của Lam Nguyệt Thánh Chủ dễ như trở bàn tay, người thủ pháp xảo diệu nội lực thâm hậu. Không rõ có quan hệ như thế nào với Thương Thiên Các, nhưng chắc chắn là một nhân vật vô cùng lợi hại.