Chương 152: Tướng Tà Đã Nằm Gọn Trong Tay Bộ Kinh Vân
Bộ Kinh Vân từ từ đứng dậy, ông ta chậm rãi đưa cánh tay Kỳ Lân Tí khẽ dơ lên ngang mày, hai mắt vẫn nhắm chặt ngưng thần nghe ngóng xem tiếng nhạc kia bắt nguồn từ nơi nào.
Cứ thế Bộ Kinh Vân theo tâm nhãn tiến về phía trước, ông ta đi được khoảng một canh giờ bắt đầu cảm thấy âm thanh đó rõ ràng hơn. Bàn tay cũng đã phát hiện có hơi gió từ phía trước thổi vào. Bộ Kinh Vân biết mình đã đi đúng hướng, tiếng nhạc lớn dần và hơi gió cũng đã mạnh lên.
Không biết là bao lâu, Bộ Kinh Vân đã đi được bao nhiêu quãng đường nữa, nhưng ông ta có thể khẳng định tiếng nhạc kia đã rất gần. Bởi ngũ chỉ đã cảm thấy gió thổi rất mạnh, lối ra có lẽ cũng chỉ ở gần đây thôi.
Quả nhiên hơi gió và tiếng nhạc đã dẫn dắt Bộ Kinh Vân đến một phiến đá lớn. Dựa vào cảm nhận của tâm nhãn và trực giác, Bộ Kinh Vân khẳng định phía sau phiến đá này nhất định chính là lối ra khỏi mê cung.
Kỳ Lân Tý liền gồng mạnh lên thấu kình khắp ngũ chỉ, Bộ Kinh Vân sử kình dịch chuyển khối đá nặng cả ngàn cân sang một bên.
Quả nhiên phía sau khối đá có một thông đạo dẫn vào phía bên trong của mật đạo. Bộ Kinh Vân dấn bước đi vào khoảng hơn ba mươi bước chân thì phát hiện ra một khoảng không gian rất rộng rãi.
Trong đó nóc của động cao cả mấy mươi trượng, ở giữa có một cái hố đen rất lớn nhìn xuống tối đen mù mịt, không biết đáy của cái hố này sâu tới đâu. Chỉ thấy từng cơn gió lạnh từ bên dưới thổi lên miệng hố, hơi gió mà Bộ Kinh Vân cảm nhận được cũng từ cái hố này phát ra.
Vậy còn tiếng nhạc phát ra từ một loại nhạc cụ kỳ bí kia ở đâu mà ra. Bộ Kinh Vân đã theo tiếng nhạc này tới đây đương nhiên cũng đã phát hiện ra người đã tấu khúc nhạc đó.
Chỉ thấy trên vách đá cao trong động có một bóng đen đứng đó, người này mặc y phục cũng màu tối nên bằng mắt thường không thể nhìn rõ khuôn mặt của y.
- Các hạ là ai? Vì sao lại giúp ta?
Bộ Kinh Vân tuy là người lạnh lùng ít nói, nhưng kỳ thực cũng nhờ tiếng nhạc do người kia tấu mà thoát ra được khỏi Mê Cung. Nên tử thần đã chủ động nói lời cảm tạ.
- Ta làm vì điều gì ngươi không cần biết cáo từ.
Dứt lời người đó triển thân vào bóng tối phía sau rồi mất hút trong đó. Bộ Kinh Vân còn chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành thì người đó đã bỏ đi, toan định đuổi theo thì kế bên tai có tiếng động lớn rồi một phiến đá được sức mạnh nào đó di chuyển ra.
Bên trong một người bước ra, vừa bước đi vừa vỗ tay tán thưởng.
- Ha ha! Không ngờ Bộ môn chủ trí dũng song toàn có thể tìm tới được đây.
Kẻ này chính là Lam Nguyệt Thánh Chủ Lam Thắng Hùng.
Nhìn thấy kẻ đã lừa mình vào trong Mê Cung, Bộ Kinh Vân thật kỳ lạ là cũng không tức giận, không hành động gì cả. Ông ta chỉ đứng im như một bức tượng đá từ thời thượng cổ. Kỳ thực tuy đứng tại chỗ nhưng tử khí đã như dải lưu vân vô hình vây chặt mọi đường thoát thân của Lam Thắng Hùng.
Hắn cũng đã cảm thấy sát khí đã vây kín toàn thân của mình, nhưng Lam Thắng Hùng không hề kinh sợ, hắn vẫn mỉm cười.
- Bộ môn chủ xin đừng vội nóng giận, trên đời muốn lấy cái gì thì cũng phải có giá của nó. Trung Nguyên ngài từng có một vị pháp sư tên Đường Huyền Trang. Ông ấy muốn đến Tây Thiên lấy kinh chẳng phải cũng vượt qua 81 kiếp nạn đó sao. Bây giờ thuộc hạ sẽ lấy Tướng Tà ra giao cho ngài là được chứ gì.
Nghe Lam Thắng Hùng có vẻ muốn quy thuận, Bộ Kinh Vân lạnh lùng thu lại luồng lãnh khí đáng sợ kia.
Biết rằng nơi này quỷ dị, việc cần thiết trước mắt là phải lấy cho được Tướng Tà. Để tránh nảy sinh những rắc rối không cần thiết, tốt nhất là không nên hành động gì vào lúc này.
Lam Thắng Hùng đã ở sẵn trong đây, xung quanh đều là tường đá kiến cố, rút kinh nghiệm từ lần vừa rồi, Bộ Kinh Vân đã giá·m s·át nhất cử nhất động của hắn. Chỉ cần có hành vi kỳ lạ thì tử thần sẽ ra tay ngay, lúc đó Lam Thắng Hùng có cánh cũng không thê nào thoát được.
Cách tốt nhất đối với hắn vào lúc này đó là ngoan ngoãn lấy ra tướng tà, bởi vì lòng kiến nhẫn của Bộ Kinh Vân cũng có giới hạn nhất định mà thôi.
Lam Thắng Hùng dĩ nhiên là hiểu rõ việc này, khi quyết định bước chân vào đây thì hắn đã liệu trước là không thể nào dễ dàng bước ra được nữa, nếu như không giao ra Tướng Tà.
Chỉ thấy Lam Thắng Hùng tiến đến một bệ đá màu xanh, hắn đập mạnh tay một cái, khối đá dạng hộp nứt ra, bên dưới có một bức tượng b·án t·hân hai tay nâng Tướng Tà từ từ trồi lên trông rất kỳ quái.
Thì ra Đại Mạc Thần Binh Tướng Tà sau khi trộm về từ Kinh Vân Đạo, Lam Thắng Hùng đã đem cất giấu ở nơi bí mật này. Nếu không phải là hắn chủ động mang ra thì trên đời này đừng hòng có ai tìm thấy được.
Bảo đao đã trồi lên hiện rõ ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay là có thể lấy được ngay. Xem ra lần này Lam Nguyệt Thánh Chủ thật tâm muốn giao lại cho Bộ Kinh Vân.
Lam Thắng Hùng quay lại cười nói:
- Bộ môn chủ mời.
Lam Thắng Hùng trên mặt vẫn cười đầy thâm ý. Còn Bộ Kinh Vân chuyến này tới đây là để lấy vật này, chỉ cần giao Tướng Tà cho Nguyệt Long là có thể lấy lại đứa bé.
Nay vật đã ở trước mắt không thể không lấy cho được, Bộ Kinh Vân quyết định mặc kề tên kia có mưu kế gì hay không, ông ta cứ lấy đao trước đã.
Lam Thắng Hùng liền đứng lui qua một bên, Bộ Kinh Vân phất áo đi tới bệ đài có gắn thanh Tướng Tà. Khi lại gần thấy đao phát lam quang, ánh sáng quỷ dị, Bộ Kinh Vân liền đưa tay với lấy, nhưng tay vừa chạm vào chuôi đao thì một giọng nói thất thanh vang lên.
- Bộ tiền bối xin đừng động vào thanh đao.
(Tác phẩm được đăng ở Vtruyen, độc giả nếu đọc ở một trang web nào khác vui lòng không ủng hộ kẻ cắp)