Chương 147: Bộ Kinh Vân Tiến Vào Lam Nguyệt Mê Thành
Chỉ cần có Tướng Tà trong tay là có thể hiệu lệnh toàn bộ võ lâm Đại Mạc, so với một thanh Đại Kiếp Đao thì có đáng là gì. Có lẽ vì lo lắng Lam Nguyệt Tông sở hữu Tướng Tà sớm muộn gì cũng sẽ thâu tóm các bang hội Đại Mạc, sau đó phất trương thế lực sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Thương Thiên Các mà Nhất Uyển Hồng và Nguyệt Long mới đề nghị Bộ Kinh Vân đến Lam Nguyệt Mê Thành lấy binh khí.
Nhưng với thực lực hùng mạnh của Thương Thiên Các tại sao lại không thể tự tay lấy lại Tướng Tà mà phải nhờ đến cao thủ ngoại địa. Trong này nhất định phải có uẩn khúc, nhưng với Bộ Kinh Vân thì y không để tâm.
Bộ Kinh Vân từng gặp Lam Thắng Hùng, người này võ công tầm thường tiềm lực cũng không nổi trội, tử thần cho rằng đến Lam Nguyệt Tông lấy Tướng Tà cũng chẳng khác nào lấy đồ trong túi.
Chính vì vậy nên Bộ Kinh Vân mới chấp thuận điều kiện của Nguyệt Long một cách dễ dàng như thế. Y cho rằng đây là một việc không khó để thực hiện lắm, quan trọng hơn y muốn đứa trẻ được tuyệt đối an toàn. Có điều Lam Thắng Hùng thánh chủ của Lam Nguyệt Tông liệu có dễ dàng đối phó như y đã nghĩ.
Lam Nguyệt Mê Thành nằm giữa lòng Đại Mạc, xung quanh nhiều dãy núi đá hang động vị trí đắc địa chủ thủ khó công. Sau khi thoát khỏi Kinh Vân Đạo thì Lam Thắng Hùng đã trở về tổng đàn Lam Nguyệt Tông ở Đại Mạc.
Thời gian này hắn ẩn mình như con rắn sau khi lột xác thận trọng dấu thân thật kỹ, bởi Cuồng Thủ Cúc Đạo của Hoài Diệt rất lợi hại, hắn phải cần một thời gian không ít để trị thương nên chưa xuất đầu lộ diện.
Nhưng ngày hôm nay Lam Thắng Hùng không thể nào mà không lộ diện, bởi cơn ác mộng ngày trước ở Kinh Vân Đạo lại đến tìm hắn.
Dưới sự dẫn đường của Nhất Uyển Hồng thì Bộ Kinh Vân đã thuận lợi đến được Lam Nguyệt Mê Thành thuộc tổng đàn của Lam Nguyệt Tông ở Đại Mạc.
Bộ Kinh Vân trên đường đi không nói lời nào, y đang thầm nghĩ sẽ làm thế nào để lấy được Tướng Tà trong tay Lam Nguyệt Tông một cách nhanh nhất.
Lúc trước Bộ Kinh Vân đã dùng độc dược khống chế mới ép được Lam Thắng Hùng quy thuận, sau đó vì tranh dành Đại Kiếp Đao hắn bị Hoài Diệt đánh suýt c·hết. Lần này đến lấy đồ trong tay hắn chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận đại đồ sát.
Suy đi nghĩ lại khó mà không ra tay, Bộ Kinh Vân dự định nếu Lam Nguyệt Tông cố chấp không chịu giao ra Tướng Tà thì ông ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.
Bộ Kinh Vân trước giờ hành sự nhanh nhẹn dứt khoát, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình vốn không hề khó khăn, nay vì an nguy của cháu ruột thì g·iết thêm vài mạng người cũng là chuyện cần phải làm. Tâm ý đã quyết Bộ Kinh Vân nắm chặt thiết quyền, từng bước lạnh lùng theo chân Nhất Uyển Hồng đến Lam Nguyệt Mê Thành.
Nhất Uyển Hồng trên đường đi với tư cách là người dẫn đường, gã vốn cũng là người không ưa nói nhiều. Nhưng gã cũng có lòng hiếu kỳ về võ lâm thần thoại lừng danh giang hồ Trung Nguyên này.
Thi thoảng gã vẫn liếc mắt nhìn xem người này có gì đáng sợ mà người ta vẫn hay gọi hắn là Bất Khốc Tử Thần. Thực ra cái mà Nhất Uyển Hồng thấy ở Bộ Kinh Vân là một sự trầm mặc, cảm giác như y không màng đến những chuyện xảy ra trên thế gian.
Gã không màng là bởi vì thế gian này chẳng có gì để quấn hút y, khiến y cảm thấy hấp dẫn mà để ý. Cũng có thể do sống cô đơn một mình quá lâu nên người ta cũng không còn tha thiết với những thứ phù phiếm xung quanh mình nữa.
Trên khuôn mặt của Bộ Kinh Vân không hề có nét gì của cảm giác hỉ nộ hay bi ai, những điều đó càng làm cho người ngoài khó nhận biết y đang nghĩ gì. Con người khi không biết người khác nghĩ gì hay không hiểu rõ về một việc gì thì sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi thứ đó.
Tâm của Bộ Kinh Vân cũng giống tên của y, thực sự rất khó nắm bắt, rất khó cảm nhận. Có lẽ vì những điều đó mà những người xung quanh sợ hắn, họ nghĩ rằng hắn sẽ làm một cái gì đó bất lợi cho họ.
Nhất Uyển Hồng bản tính cao ngạo, y cũng là một võ sĩ có tiếng ở Đại Mạc. Nhưng chỉ vài chiêu y đã thảm bại trong tay Bộ Kinh Vân, hư danh thần thoại võ lâm không phải tự nhiên mà có. Về võ công nội lực thì Nhất Uyển Hồng đích thực là tâm phục khẩu phục trước bản lĩnh cái thế vô song của Bộ Kinh Vân.
Người Trung Nguyên vẫn có câu đó là "có mắt mà không thấy núi Thái Sơn" Bộ Kinh Vân đúng là một ngọn núi, một ngọn núi cao nhất mà trong đời Nhất Uyển Hồng nhìn thấy.
Mỗi con người tồn tại trên đời đều có mang một dạng khí chất đặc biệt, có người vừa gặp đã khiến người ta yêu mến, có người vừa nhìn đã khiến người ta vui vẻ, nhưng có người chỉ liếc qua thôi cũng khiến người ta kh·iếp sợ.
Bộ Kinh Vân chính là số ít người mang thứ khí chất t·ử v·ong ấy, vì thế nên Nhất Uyển Hồng mặc dù đồng hành cùng y cả một đoạn đường dài cũng không dám lại gần y.
Hai người cứ như hai cái bóng lặng lẽ trên sa mạc nóng bỏng, họ cứ bước đi bước đi cho đến lúc nơi họ muốn đến đã hiện ra trước mắt.
Lam Nguyệt Mê Thành được xây dựng ngay giữa hai ngọn núi đá lớn, đường vào quanh co gập ghềnh với quái thạch lô nhô. Kiến trúc của tòa thành này cũng rất kỳ dị, nó mang hình dạng của Nguyệt Nha Thú tức thần thú bảo vệ của Lam Nguyệt Mê Thành.
Khi mặt trời lên cao chiếu xuống, bóng của Lam Nguyệt Mê Thành in xuống bãi cát thành hình một mặt quỷ hung tợn trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng quỷ dữ có hung hãn đến đâu thì tử thần vẫn sẽ hàng phục hết tất cả bọn chúng. Ngay lúc cả hai người vừa bước tới cửa của Lam Nguyệt Mê Thành, thì có tiếng nói như ma quỷ cất lên.
- Kẻ nào tự tiện bước chân đến Lam Nguyệt Mê Thành đó, muốn sống thì mau chóng cút đi.