Chương 134: Dị Thú Của Bất Thế Tà Vương Kiếp Vanh
Có thể nói từ khi Tiểu Bạch xuất hiện, cuộc sống trong thời gian một năm vừa qua của Thiên Nhai tốt lên rất nhiều. Đâu phải chỉ có con người mới làm bạn được với nhau, đôi khi người cũng có thể làm bạn tốt được với muôn thú nữa. Quan trọng là cách chúng ta nhìn nhận cuộc sống, nhìn nhận hoàn cảnh như thế nào mà thôi.
Đôi bạn đã bên nhau vượt qua những ngày tháng buồn tẻ nơi Tuyết Sơn đầy gió này, cho đến một ngày kia có một chuyện bất ngờ đã xảy đến, cũng đã đánh thức một năng lực đáng sợ tiềm tàng trong thân thể của Thiên Nhai.
Hôm nay cũng giống như bao ngày thường khác, Tình Di mẹ nó đang lúi húi nấu nướng trong gian bếp nhỏ, gia gia của nó vẫn thường ngả lưng trên chõng tre suy tư gì đó không ai biết.
Cảnh tượng như thế này nó đã gặp quá nhiều lần rồi cũng không thấy có gì đặc biệt. Thiên Nhai mới ngủ dậy buổi sáng, nó đi qua gian nhà giữa không quên cúi chào gia gia một câu. Nhưng hôm nay cho dù nó đã chào lớn nhưng gia gia Nh·iếp Phong của nó cũng không có thái độ gì, lẽ nào ông ấy đang ngủ, hoặc không thì chắc là đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng nào đó.
Nó nhón chân thật nhẹ bước qua cửa đi ra bên ngoài, nó nhìn quanh xem người bạn Tiểu Bạch của nó có ở gần đây không. Nhưng đáng tiếc là dù đã nhìn kỹ mọi ngõ ngách trong căn nhà nhỏ thì Thiên Nhai vẫn không thể nào tìm ra chú cún con tên Tiểu Bạch kia.
Nó liền đi vòng ra phía nhà sau, linh tính mách bảo nó Tiểu Bạch nhất định đã gặp chuyện bất trắc gì rồi. Quả nhiên khi Thiên Nhai vừa đi vòng ra phía sau thì bỗng nó phát hiện ra một tiếng rên đứt quãng, giống như một người bị ai đó làm cho nghẹt thở không thể nào cất tiếng kêu nổi.
Đây đúng là tiếng rên đứt quãng của Tiểu Bạch, rõ ràng chú chó nhỏ của nó đang gặp nguy hiểm và nó cần phải đến đó giải cứu ngay.
Thiên Nhai nhanh như chớp phi tới đẩy cửa đi ra sân sau, nó chợt bàng hoàng khi trước mắt nó là Tiểu Bạch đang bị một con mãng xà quấn chặt.
Mãng xà này không biết từ đâu đến nhưng vô cùng to lớn và hung dữ, Tiểu Bạch bị nó quấn chẳng bao lâu nữa xương cốt cũng sẽ vỡ nát ra mà c·hết.
Trong đầu Thiên Nhai chợt nghĩ rằng những ngày sau sẽ không còn người bạn này ở bên nữa chắc hẳn sẽ rất buồn chán. Nó không thể nào để mất đi Tiểu Bạch, nó phải giải cứu chú chó nhỏ đáng thương này.
Bỗng nhiên Thiên Nhai cảm thấy máu dồn lên mắt, một luồng nhiệt khí công tâm khiến nó cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt.
- Mình phải cứu Tiểu Bạch! Phải cứu.. phải cứu...
Thiên Nhai hai mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt, chân nó liền thôi động lao đến chỗ đại mãng xà nhanh như ánh chớp. Trong lúc lao tới nó tiện tay nắm một hòn đá to bằng cái bánh bao, tay phải dơ cao không ngừng giáng từng cú đánh cực mạnh lên đầu con mãnh xà.
Chỉ thấy máu xà nóng hổi tanh nồng văng đầy mặt Thiên Nhai, thần thái một cậu bé hiền lành thường ngày bỗng nhiên biến mất, trong mắt nó sát khí ngập tràn. Việc g·iết tróc này đối với nó rất thuận tay, không hề giống việc gì đó đáng sợ cả.
Ngay cả Tiểu Bạch thấy cuồng thái của Thiên Nhai cũng phải kinh sợ, nó không còn nhận ra một Thiên Nhai hiền lành hoạt bát trước kia nữa. Trong cơn chém g·iết thần thái Thiên Nhai còn hiện lên một chút khoái cảm như đang làm một việc mà nó rất thích thú.
Tay của nó không ngừng vung nhanh hơn, máu mãng xà cũng không ngừng túa ra văng đầy trên mặt mũi và trăng phục của nó.
- Đồ đáng c·hết! Dám động tới Tiểu Bạch của ta đi c·hết đi.
Thiên Nhai sau khi đã vung chán tay, mùi máu tanh đầy người cũng không làm nó hoảng sợ. Con mãng xà đầu cũng b·ị đ·ánh đến không nhìn ra hình hài. Thiên Nhai liền tiến tới ôm lấy chú chó nhỏ Tiểu Bạch lên, nó thong thả bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Trong tâm trí của nó không hề xem việc g·iết tróc này là quá to tát, với nó chỉ giống như một người bán thịt heo g·iết một con heo mà thôi.
Còn Tiểu Bạch thì không ngừng run lên, không rõ là run sợ con mãng xà kia hay do sợ hãi trước sự tàn nhẫn lạnh lùng của Thiên Nhai.
Mãng Xà đ·ã c·hết cứng đờ giữa sân, còn Thiên Nhai ôm Tiểu Bạch bỏ đi nó vừa đi vừa cười nói bình thường, giống như không có gì xảy hết cả.
Nó đâu biết rằng việc làm vừa rồi của nó đã có một người trông thấy. Nh·iếp Phong đã thấy, hắn cũng đã nhìn thấy nét khoái cảm g·iết tróc phát ra từ ánh mắt cháu của mình.
Mới ba tuổi đầu nó đã đủ gan tự tay g·iết một con đại mãng xà mà không một chút sợ hãi. Đâu đó còn thấy cảm giác thích thú hiện ra trên mặt của nó. Khi một đứa trẻ không sợ g·iết tróc thì tương lai nó có thể sẽ trở thành một ma đầu g·iết người không gớm tay.
Bộ Uyên Đình từng khẳng định Thiên Nhai là Kiếp Tâm đản sinh, Nh·iếp Phong vốn còn ngờ vực, nhưng hôm nay thấy Thiên Nhai tự tay s·át h·ại con mãng xà không chút run tay. Cùng lúc đó Tuyết Ẩm cũng động rung mà tự động thoát khỏi bao. Những sự việc bất thường ấy liên tục xảy ra khiến Nh·iếp Phong không thể không tin vào lời mà Bộ Uyên Đình đã nói.
Nếu thực sự Thiên Nhai là mầm họa của Thiên Thu Đại Kiếp thì Nh·iếp Phong sẽ phải làm sao. Giao nộp nó ra cho triều đình hay sẽ toàn lực bảo vệ nó. Chính ông ta cũng không biết phải chọn lựa và quyết định như thế nào.
Nh·iếp Phong đang lo lắng, sau bao nhiêu năm giờ đây ông ta lại lo lắng, nhân giả Nh·iếp Phong sẽ vì tình mà nghịch ý trời hay sẽ vì nghĩa diệt thân.
Trong lúc Nh·iếp Phong đang suy tư thì phía sau ông ta có hai luồng sáng lóe lên. Hai luồng sáng này giống như hai vì sao trong đêm, vừa lóe lên đã hạ xuống.
Nhìn kỹ hai luồng sáng lập lòe đó giường như đang di chuyển, nối với hai luồng sáng ấy là một sợi dây màu đen đang lướt đi.
Nhìn kỹ thì đó không phải là một sợi dây, hai luồng sáng kia cũng không phải là hai vì sao, mà đó là hai con mắt, hai con mắt của một con đại mãng xà to lớn hơn cả con mà Thiên Nhai đã g·iết rất nhiều.
Có thể bò đến rồi bò đi ngay gần Nh·iếp Phong mà ông ta không hề phát hiện ra, bản lĩnh này thì mãng xà bình thường làm sao có thể làm được. Nó lại làm được bời vì nó là Kiếp Vanh một dị thú tuyệt đối trung thành của Bất Thế Tà Vương Dịch Phong. Kiếp Vanh chưa từng dời xa mẹ con Thiên Nhai, trong số thuộc hạ của mình nó là hiểu chủ nhân Dịch Phong nhất.
Không phải tự nhiên mà Kiếp Vanh lại xuất hiện ở đây, nhất định Dịch Phong trước khi c·hết đã ký thác một việc quan trọng gì đó cho dị thú này. Kiếp Vanh nhìn Thiên Nhai đi khuất mới dời đi, nó có thể lại gần mà cao thủ như Nh·iếp Phong mà không hề bị phát hiện, bản lĩnh của mãng xà này tuyệt đối không đơn giản.
Kiếp Vanh lặng lẽ quan sát một lúc rồi lẳng lặng bỏ đi, đến mà không biết đi quỷ chẳng hay âu cũng là một năng lực đặc biệt của dị thú này. Khi còn sống Dịch Phong luôn giao cho nó những việc vô cùng quan trọng, nói một cách khác Kiếp Vanh chính là con mắt của Tà Vương.
Kiếp Vanh luôn ở cạnh Thiên Nhai nhất định Tà Vương Dịch Phong đã có một dụng ý không tầm thường lần này.