Chương 129: Bộ Kinh Vân Đối Đầu Với Đại Mạc Đấu Sĩ
Nhất Uyển Hồng không rõ là đang nhắc đến một nhân vật nào khác trong Lãng Nhân Sát Tộc, lão vừa nhìn sang kế bên, chỉ thấy sau hàng phi lao một trảo sắc khổng lồ vươn lên. Đồng thời truyền đến một âm thanh cuồng nộ như muốn sống mái với kẻ thù. Nhất Uyển Hồng cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi ngày thường hiếm khi thấy kẻ đó nổi điên như vậy.
- Đây là tất sát tuyệt kỹ Sa Trảo Đoạn Hồn của Cuồng Khuyển, xem ra đối thủ lần này khó nuốt rồi.
Thật vậy, kẻ xâm nhập địa phận của Thương Thiên Các không phải chỉ có một mình Long Hưng mà còn có thêm một người nữa.
Kẻ này vừa đặt chân xuống bờ cát, sát khí đã tỏa ra xung quanh khiến đá·m s·át thủ của Lãng Nhân Sát Tộc phải bất giác lùi lại phía sau.
Đầu lĩnh của đá·m s·át thủ này là Cuồng Khuyển, người này tay dài đến đầu gối mình cao tám thước, mặt đeo một chiếc mặt nạ tên gọi là Thiết Diện Khuyển, không chỉ có vậy tay của hắn còn mang móng vuốt sắt dài và nhọn.
- Trung Nguyên võ lâm nghe nói có một cao thủ lạnh lùng bất khốc như tử thần. Môn chủ của Kinh Vân Đạo Bộ Kinh Vân chính là ngươi?
Thấy kẻ địch trước mặt đang tràn đầy hứng khởi như vậy, Bộ Kinh Vân lại không thèm trả lời, người đứng bất động như một pho tượng, sát ý hoá thành làn khí đen tỏa ra xung quanh khiến cho đám người Lãng Nhân Sát Tộc cũng cảm thấy bất an vô cùng.
- Được lắm! Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại trong võ công của Lãng Nhân Sát Tộc. Xem Sa Trảo Đoạn Hồn trong Cẩu Nha Kỳ Trảo của ta.
Cuồng Khuyển hét lớn một tiếng, đoạn dùng lực thật mạnh cắm hai hàng vuốt sắt xuống nền cát. Vuốt sắt vừa dài vừa nhọn cắm sâu xuống dưới rồi lật một mảng cát lớn hất vào mặt Bộ Kinh Vân.
“Khà khà! Ngay khi cát ụp xuống đầu, hắn sẽ bị mất tầm nhìn lúc đó ta sẽ thừa cơ một kích tất sát. Tuyệt kỹ này của Cuồng Khuyển ta chưa từng thất bại, hôm nay ta sẽ phanh thây tên cao thủ Trung Nguyên này tại đây”.
Cuồng Khuyển nhe răng cười đầy tự tin, hắn nghĩ rằng với sát kỹ này của mình thì mạng của Bộ Kinh Vân sẽ dễ lấy như lấy đồ trong túi, hắn nhắm chuẩn thời cơ đợi chờ cơ hội. Chỉ cần khi tấm thảm cát ụp xuống hắn sẽ ra tay ngay, dùng bộ vuốt sắt sắc nhọn của mình đâm thẳng vào yết hầu của kẻ địch.
Nhưng ngàn vạn lần hắn chưa từng nghĩ rằng, đối thủ hắn xem thường lại lợi hại hơn những gì hắn đã nghĩ nhiều lần. Cuồng Khuyển chưa kịp ra tay thì một bàn tay đã xuyên qua tảng cát, thủ pháp cực nhanh bóp chặt yết hầu của Cuồng Khuyển.
Hắn chỉ kịp kêu lên “A” một tiếng tức thời cổ họng đã bị đối phương túm chặt, thân thể Cuồng Khuyển cao lớn dị thường mà kẻ đó có thể một tay nhấc hắn lên khỏi mặt đất, lực cánh tay của kẻ này thật là kinh người.
Cát biển vừa lã chã rơi xuống đã hiện ra khuôn mặt kiên nghị lãnh ngạo của Bộ Kinh Vân, ánh mắt đầy sát ý của Tử Thần dần dần xâm chiếm thần kinh của Cuồng Khuyển. Hắn cảm thấy toàn thân lạnh run, chiến ý cũng tiêu tan, hắn dùng hết sức bình sinh thốt ra mấy câu.
- Xin... tha mạng!
Bộ Kinh Vân đưa mắt nhìn Cuồng Khuyển giống như mãnh hổ nhìn cừu non, Cuồng Khuyển lần đầu tiên đối diện với sự sợ hãi cực độ như thế này. Tin rằng cả đời hắn sẽ không thể nào quên thứ cảm giác tồi tệ ấy, cảm giác c·hết tróc khi đối diện với tử thần.
Bộ Kinh Vân vẫn lạnh lùng chắc ẩn, ông ta không hề có một chút động nộ nào trên mặt. Tử thần chỉ nghiêm nghị nói:
- Đưa ta đi gặp chủ nhân của các ngươi.
Cuồng Khuyển cổ họng bị người ta bóp chặt, khiến thở cũng cảm thấy không nổi, hai chân hắn dãy dụa liên hồi như con gà sắp c·hết trong nồi nước sôi. Hắn không thể mở miệng trả lời chỉ cất tiếng rên ứ ứ trong cổ họng như kẻ bị đuối nước lúc cận kề c·ái c·hết vậy.
- Thả đệ đệ của ta ra mau.
Một bát rượu đỏ lừ từ phía sau bay tới nhắm vào phía sau gáy của Bộ Kinh Vân đánh tới, người ra tay là Nhất Uyển Hồng đại ca của Cuồng Khuyển kẻ vừa trước đó đã s·át h·ại Long Hưng.
Bộ Kinh Vân không thèm quay đầu, người chưa động nhưng áo choàng đã động. Áo choàng của y được kình lực khiên dẫn tung bay lên như một lợi chảo đánh văng bát rượu ngược lại phía Nhất Uyển Hồng.
Thấy v·ũ k·hí của mình b·ị đ·ánh dạt lại phía sau mà đối phương còn chưa động thân. Nhất Uyển Hồng biết kẻ này không hề đơn giản chút nào, hắn khổng dám đưa tay đỡ lại bát rượu, mà mượn thế lộn một vòng lên cao tay cầm một hũ rượu lớn quán đầy kình lực mười thành giáng mạnh xuống sau gáy Bộ Kinh Vân.
- Xem Liệt Thiên Phá Địa trong Khai Sơn Thiết Tửu của ta.
Đã bao nhiêu lần Bộ Kinh Vân bị người ta t·ấn c·ông từ phía sau lưng rồi.
Phải nói là nhiều không kể xiết.
Không chỉ có thế mà còn đủ các binh khí khác nhau như đao, kiếm, quyền, cước, đánh tới, mục đích chỉ có một đó là g·iết c·hết Bộ Kinh Vân.
Nhưng thứ v·ũ k·hí lần này lại rất đặc biệt, nó không phải là bất kỳ một loại binh khí nào thông dụng trên võ lâm.
Đó là một vò rượu, một vò rượu thượng hạng.
Vậy thì vì sao lại biết đó là một vò rượu ngon quý hiếm, bởi vò rượu còn chưa đánh tới, thì những giọt rượu thơm phức đã rớt khỏi miệng vò, rơi xuống dưới áo choàng của Bộ Kinh Vân.
Vò rượu thơm tho hảo hạng như thế vốn chỉ để cho các anh hùng hảo hán nâng chén kết giao, đâu ai lại đem đi tỉ thí bao giờ.
Nhưng một vò rượu như thế lại được một kẻ như Nhất Uyển Hồng đem làm binh khí để g·iết người.
Đao kiếm hay bất kỳ một v·ũ k·hí nào khác, ngay cả một cây đũa hay một bình rượu, chỉ cần người ta dùng thuận tay thì đều có thể trở thành binh khí.
Đối với Nhất Uyển Hồng mà nói, một kẻ nghiện rượu, yêu quý rượu như sinh mạng thì không lấy vò đựng rượu làm binh khí thì lấy cái gì đây.
Vò rượu làm bằng đất nung tuy không cứng chắc như một loại thần binh lợi khí, nhưng trong tay Nhất Uyển Hồng thì chẳng khác nào một cái thiết truỳ.