Chương 124: Rước Hổ Về Nhà
Câu nói của Độc Cô Nhất Phương để lại, văng văng bên tai như mũi kim sắc nhọn khoan thẳng vào tim của Tiểu Vũ, khiến cho y đau đớn xót xa đến vô cùng. Giống như Bộ Thiên là con của Bộ Kinh Vân một truyền kỳ thần thoại, Tiểu Võ là con của Võ Vô Địch một đỉnh phong cường giả. Việc là hậu nhân của thần thoại thực ra chính là một gánh nặng không hề nhỏ bé chút nào.
Bọn họ luôn bị áp lực dưới cái bóng quá lớn của cha mình. Tiểu Vũ cũng vậy, y có thực sự là đang làm nhục thanh danh của cha mình hay không. Dằn vặt vì điều đó đã khiến Tiểu Vũ như phát điên. Giữa trời đất mênh mông con người thật nhỏ bé, ngay cả một tiếng hét cuồng nộ cũng chẳng thể thấm vào đâu.
- Không! Ta là ta. Tại sao ta phải làm những việc ta không thích. Ta phải g·iết Bộ Kinh Vân, nếu không phải vì hắn thì Tiểu Vũ ta đâu lâm vào cơ sự này. Ta phải g·iết hắn... a a a... nhất định phải tự tay g·iết hắn.
Tiểu Vũ tinh thần bấn loạn, không tự chủ được bản thân mà gào lên trong điên dại, hai mắt đỏ ngầu, khí đen trong thân không ngừng toả ra nghi ngút. Tuế Nguyệt Lâu như chìm trong bóng tối, khiến cho trăng sao lu mờ, thiên địa biến sắc.
Trong lúc Tiểu Vũ giằng xé về tinh thần, nhưng bản năng cao thủ của y vẫn đủ để phát hiện ra trên nóc của Tuế Nguyệt Lâu dường như có một bóng người.
Người này toàn thân vận y phục đen tuyền hòa lẫn vào màn đêm, kỹ năng ém khí của người này cũng đã đạt đến mức thượng thừa, cho nên những hai tuyệt đỉnh cao thủ bên dưới mà không phát hiện ra được.
Nhưng do Tiểu Vũ đau đầu mất tự chủ phát ra hắc khí đen đặc, cùng kình lực trong thân tỏa ra xung quanh khiến kẻ đó dường như cũng chịu phải áp lực không nhỏ, nên chân thân của hắn đã sơ ý để lộ ra.
- Tên khốn kiếp nào đang nghe lén, cút ra đây cho ta.
Tiểu Vũ tâm loạn nhưng khí chưa loạn, chàng đạp chân vào lan can tường phi thân lên mái Tuế Nguyệt Lâu nhanh như linh miêu leo tường.
- Ngươi là ai? Diám theo dõi bổn thiếu gia hả. Ra đây mau.
Tiểu Vũ vận công lực phát ra tiếng hét cực lớn, khí kình ẩn tàng trong âm lực, thổi bay hết mây khói trên đỉnh Tuế Nguyệt Lâu. Ngay lúc Tiểu Vũ thi triển âm công ép kẻ địch lộ thân, thì cùng lúc đó một âm thanh khác chói tai cũng vang lên.
- Báo Hống Sơn Lâm trong Tuyết Liệt Cuồng Báo.
Âm thanh như tiếng mãnh thú hùng dũng phát ra, hai luồng âm công v·a c·hạm vào nhau làm cho gạch ngói bay tứ tán. Mây và sương cũng b·ị đ·ánh dạt sang một bên, quang cảnh mù mịt phút chốc bị thổi bay.
Trên mái Tuế Nguyệt Lâu xuất hiện một bóng người cao lớn, người này toàn thân mang y phục màu đen nhưng gọn lẹ, mặt mang chiếc mặt nạ báo đen. Y chính là thủ hạ của Tuyệt Tâm là cao thủ được Tâm mang từ Đông Doanh sang.
Tiểu Vũ sau khi nhìn kỹ kẻ đó thì không khỏi nổi giận gầm lên.
- Khốn kiếp! Liệt Báo tại sao ngươi lại lén lút theo dõi ta?
Tuy bị phát hiện song liệt báo không hề hoảng loạn, vẫn đứng hiên ngang như bàn thạch. Hắn dùng đôi mắt cẩn trọng nhìn Tiểu Vũ và nói:
- Tiểu Vũ! Người sai rồi. Ta đến đây không phải là để theo dõi ngươi mà là dá·m s·át nhất cử nhất động của Độc Cô Nhất Phương.
Lời của Liệt Báo nói ra khiến Tiểu Vũ cũng thầm nghĩ, Độc Cô Nhất Phương cũng là bá giả tại sao phải cam tâm bán mạng cho Tuyệt Tâm.
Điều này quả thật khiến người ta thắc mắc, còn Tiểu Vũ muốn thắc mắc cũng không được vì lúc này y cảm thấy ngực và đầu đau như búa bổ.
- A A A! Sao đầu và ngực ta đau thế này?
Tiểu Vũ đau đớn quằn quại lăn lóc trên mái Tuế Nguyệt Lâu. Từng cơn đau xâm nhập tâm can càng khiến hắc khí trong người Tiểu Vũ phát ra nhiều hơn.
Liệt Báo tận mắt chứng kiến Tiểu Vũ b·ị đ·au đớn h·ành h·ạ đến không muốn sống, hắn chỉ lầm lỳ thở ra một tiếng kỳ quái.
- Nỗi đau ngày hôm nay của ngươi đó là vì trúng phải Ngũ Tình Vô Địch của Bộ Kinh Vân. Nếu không phải chủ công quảng đại giúp ngươi trục kình, thì mạng tiểu tử ngươi mất lâu rồi. Mau về Dưỡng Tâm Đường phục Đoạn Mệnh Xuyên Tâm Tán không thì ngực và đầu người sẽ nổ tung c·hết bất đắc kỳ tử đó.
Rốt cuộc Tuyệt Tâm là đang cứu hay đang hại Tiểu Vũ thì không ai biết, chỉ thấy trước mắt nếu không có thuốc của y thì Tiểu Vũ sẽ không sống nổi.
Trong cơn đau quặn thắt tâm can, Tiểu Vũ chỉ nghe bên tai ba chữ Bộ Kinh Vân, ba chữ này như thấm vào từng nỗi đau trên xác thịt của hắn. Tiểu Vũ hay tay ôm đầu nằm co quắp trên mái Tuế Nguyệt Lâu, miệng thì không ngừng chửi mắng.
- Bộ Kinh Vân! Vì ngươi mà ta phải chịu đau đớn thế này. Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Tiểu Vũ đau đớn gào thét rồi phi thân khỏi mái Tuế Nguyệt Lâu, m·ất t·ích trong biển sương mù. Chỉ còn Liệt Báo đứng đó nhìn theo một người, người hắn đang nhìn theo không phải là Tiểu Vũ mà là Độc Cô Nhất Phương.
Trong đầu hắn còn nhớ rõ những lời chủ công hắn Tuyệt Tâm đã dặn dò.
Hắn còn nhớ như in lúc mới khai quật Độc Cô Nhất Phương trong hầm băng Kiếm Tông về.
Tuyệt Tâm dùng nội lực Long Nguyên kết hợp với tâm pháp Huyền Thiên Khí Quyết, mất hai ngày hai đêm mới khiến ông ta sống lại. Tiếp đó Liệt Báo cũng dùng công lực Báo Liệt Chi Đạo trị liệu cho ông ta thêm mấy ngày nữa.
Khoảng một tuần sau đó Độc Cô Nhất Phương mới tỉnh lại, nhưng vừa hồi thần ông ta bá niệm nhiều năm tiềm tàng trong tâm, đã tung cước t·ấn c·ông Liệt Báo. Không những thế còn xuất ra tuyệt chiêu thành danh của ông ta là Sát Long Cầu Đạo t·ấn c·ông cả Tuyệt Tâm.
Điều kỳ lạ hơn là một cước sau nhiều năm của ông ta lại có thể chấn lui cả Tuyệt Tâm một siêu cấp cao thủ. Tuyệt Tâm đã nói Độc Cô Nhất Phương bị khốn trong băng nhiều năm không c·hết, là bởi vì ông ta đã hấp thụ linh khí của Thần Thạch Nữ Oa.
So ra sức mạnh của Thần Thạch không hề kém hơn so với Long Nguyên, chính vì vậy Độc Cô Nhất Phương công lực không ngừng thăng tiến, bản lĩnh hoàn toàn không thua kém những người mang chân nguyên rồng như là Tuyệt Tâm.
Nếu được ông ta đầu quân phò trợ nhất định việc mưu thành bá nghiệp sẽ dễ dành hơn rất nhiều.
Chính vì thế Tuyệt Tâm mới giải cứu Độc Cô Nhất Phương trong băng, cứu ông ta sống lại bằng mọi cách.
Nhưng Độc Cô Nhất Phương từng là bá chủ một cõi, Tuyệt Tâm làm cách nào khiến ông ta cam chịu quy thuận dưới chướng của mình.
Ngay Liệt Báo cũng nghi ngờ rằng việc lần này, Tuyệt Tâm có thể sẽ hoài công vô ích, không những vậy còn có nguy cơ rước hổ về nhà.
Tuyệt Tâm có phải kẻ không biết nhìn xa trong rộng hay không. Tuyệt đối không phải, bằng chứng là y đã có thể khiến một bậc bất thế kiêu hùng như Độc Cô Nhất Phương phải cảm chịu dưới chướng của mình.