Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 10: Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch




Chương 10: Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch

Người sống trên đời thì điều gì là quan trọng nhất...

Đó là lý tưởng!

Để thực hiện được lý tưởng thì cần nhất là thứ gì...

Đó là quyết tâm!

Thế thì quyết tâm do đâu mà có...

Do rèn luyện gian khổ!

Vậy thì rèn luyện gian khổ là như thế nào...

Trong võ lâm đã có một nhất đại cường giả được xem là thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, ông ta là người xứng đáng nhất với biệt hiệu võ giả vô địch. Tên của ông ta cũng đủ để nói lên sự cử thế vô song của chính ông ta, là một nhân vật thần thoại trong thần thoại, dưới gầm trời này nói đến võ học thì ông ta là thứ hai thì tuyệt đối không ai là thứ nhất.

Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch.

..Một vách đá treo leo dựng đứng, phía dưới nhìn lên chỉ thấy cao tít mù tắp, vòm trời ở đây nhìn thấy cũng chẳng khác nào một tấm gương nhỏ bé, cảm giác như sẽ chẳng bao giờ leo được tới đỉnh của vách đá này. Chỉ đứng nhìn lên thôi, cho dù là người có quyết tâm đến mấy, cũng sẽ từ bỏ ý định chinh phục đối với ngọn núi hùng vĩ này.

Nhưng giữa lưng chừng vách đá treo leo, trong đêm cô quạnh chỉ có mây gió cùng sự buốt lạnh của sương khuya. Đang có một bóng người vất vưởng giữa những mỏm đá trơ trọi vô tình, người này đang từng bước chậm chạp đưa tay bám vào các kẽ đá để cố sức leo lên trên.

Đá núi thô ráp lại cứng chắc cùng những cạnh đá sắc nhọn, làm cho bàn tay của người này bị cắt phá đến tươm máu, nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng mà không một tiếng rên la.

Gió từ mọi phía hun hút thổi vào người y khiến cho thân thể lạnh ngắt, trên mình y cũng chỉ có một tấm ảo mỏng manh, như sinh mạng của hắn giữa không gian cô tịch này nhỏ bé và yếu ớt đến lạ thường. Đúng là một người có một sức chịu đựng phi thường, nếu là kẻ khác chắc đã buông tay mặc cho số phận h·ành h·ạ và nhấn chìm từ lâu rồi.

Hai canh giờ sau bằng nghị lực phi phàm, người đó đã leo thêm được một đoạn nữa, có điều thân thể máu thịt của người thường, cũng khó chống lại được sự khắc nghiệt của thiên nhiên tàn khốc. Sự đau rát nơi hai bàn tay, đã thực sự sắp hạ gục một trái tim kiên cường.



Nhưng người đó vẫn không một giây phút nào có ý định từ bỏ, bởi y biết rõ bên cạnh mình vẫn còn có một người đang dá·m s·át mọi hành động cho dù là nhỏ nhất của y. Nếu như hắn tuyệt vọng buông tay trước thử thách nghiệt ngã này thì hắn đã không xứng làm con của người ấy. Tuy nhiên dù sao thì mình trần xác thịt, lại tuổi nhỏ yếu ớt đã có lúc hắn cũng cảm thấy mọi chuyện đang vượt quá sức chịu đựng của mình.

- Cha! Con thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Giọng nói vang lên trong đêm là của một thiếu niên chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, gương mặt thanh tú tỏa ra nét anh khí hiếm có. Vì vô cùng mệt mỏi khi phải cố sức leo lên vách đá dựng đứng này, nên cậu ta đã không thể gắng gượng hơn được nữa.

Nhìn quãng đường mà thiếu niên này đã leo qua, thật khiến người ta khó tin là một thiếu niên ở tuổi này mà lại có thể làm được như vậy.

Hắn làm điều đó để làm gì?

Tại sao hắn phải mạo hiểm làm cái việc tưởng như chẳng có chút ý nghĩa nào như thế này.

Tất cả là vì cha của hắn muốn hắn phải vượt qua được bản thân, chiến thắng mọi thử thách để trở thành một võ giả chân chính.

- Vũ nhi! Vinh quang trong đời mỗi con người cũng giống như vách núi này vậy. Có thể chinh phục được vinh quang hay không đều là do sự nỗ lực của chính mình.

Lời nói trầm hùng phát ra một thứ khí lực uy nghiêm đến kinh ngạc, chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ thấy người này phong phạm tuyệt đối là một võ giả kiêu hùng vạn thế.

- Nhưng thưa cha sức của con có hạn sợ rằng không thể chịu đựng nổi nữa.

Mặc cho cậu thiếu niên van xin người này vẫn tỏ ra dửng dưng như không nghe thấy, bước chân ông ta vẫn bước đi thong dong trên mặt đá gồ ghề.

Vách đá dựng đứng mà ông ta hai tay chắp sau lưng, bước đi ung dung nhẹ nhàng như đi trên mặt đất, tu vị khinh công đã đạt tới cảnh giới quỷ khốc thần sầu.

- Nếu đỉnh vinh quang mà ai cũng dễ dàng leo lên thì trên đời này đâu còn kẻ thất bại. Vách núi nhỏ bé này thì đã là cái gì. Hôm nay nếu con không thể leo được l·ên đ·ỉnh, thì con không xứng đáng làm con của ta. Cảm thấy không đủ sức thì có thể buông tay tự giải thoát.

Lời nói nghiêm nghị quả quyết, ông ta là kẻ vô tình, sẵn sàng để con mình kiệt sức rơi xuống vực đá c·hết không toàn thây. Hay ông ta tin tưởng con mình, sẽ đủ khả năng vượt qua thử thách cam go này.

Chỉ thấy ông ta bước đi nhanh hơn, phút chốc đã biến mất dạng trong mây mù. Ông ta như thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, đến đi bất định. Bên cạnh cậu thiếu niên chỉ còn lại mây gió, cùng một thân cô độc giữa lưng chừng núi đá treo leo thăm thẳm.



Sinh ra là con của cường giả, lại là một cường giả vô địch thiên hạ, đó là một áp lực rất lớn đối với người con kia. Nhưng hổ phụ ắt sẽ không sinh ra khuyển tử, chàng thanh niên này ý thức rõ ràng trọng trách và sự kỳ vọng rất lớn của cha dành cho mình.

- Mình không thể bỏ cuộc, mình là hậu nhân của Võ Gia tuyệt đối sẽ không chịu thất bại... mình phải cố gắng... mình không thể là kẻ hèn kém.

Cứ thế cậu thiếu niên này bằng nghị lực phi thường và niềm tin mãnh liệt, không biết là bao nhiêu lâu bàn tay cậu đã chạm được tới nấc đá cuối cùng.

Cậu đã leo được l·ên đ·ỉnh núi, đã chinh phục được thử thách của cha cậu, cái quan trọng hơn là cậu đã vượt qua được sự nản chí, lòng sợ hãi và sự nhu nhược của bản thân mình.

Ở đời nếu gặp một chút khó khăn mà đã vội buông xuôi, thì sẽ chẳng làm được trò chống gì nên hồn cả. Giờ này thì thiếu niên đã hiểu được dụng ý sâu sa của cha mình khi ép cậu ta leo núi cả đêm qua.

Thiếu niên này là Tiểu Vũ hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, ngọn núi mà cậu mới chinh phục là ngọn cô phong cao nhất trong thiên hạ, tên của nó là Quang Minh đỉnh.

Ánh nắng mặt trời ấm áp đầu tiên trong ngày xuyên qua làn sương, chiếu vào khuôn mặt lấm lem sau một đêm dài vất vả leo trèo.

Cậu mệt mỏi khụy xuống, toàn thân mọi gân cốt trên người như muốn mềm nhũn ra. Hai bàn tay đỏ thẫm một màu máu, sự đau rát ấy như muốn điên cuồng h·ành h·ạ cậu ta. Nhưng bằng lý trí kiên cường cậu vẫn cố gắng hướng ánh mắt về phía trước.

Theo tầm mắt của Tiểu Vũ, một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, ùa vào trong ánh mắt trong suốt của cậu ta.

Mặt trời đẹp nhất đó là khi bình minh, lúc này ánh sáng chưa chói loá, từ trên cao nhìn xuống thấy cảnh vật đang từ từ chuyển mình, đón nhận ánh nắng ấm áp sau một đêm dài ngủ vùi.

Hòa trong ánh nắng ấm áp đầu tiên của buổi sớm ban mai, một người đứng đó hiên ngang bất đảo như đạp chân lên thiên hạ.

Toàn thân ông ta phát ra khí độ cao cao tại thượng, mây gió xung quanh cũng không dám phạm thượng đến ông ta.

Người này có sự uy nghi của một nhất đại tôn sư, khiến bất kỳ võ lâm cao thủ nào khi đối diện cũng phải cam bái hạ phong, chân thành kính ngưỡng.



Trên đời người có thứ khí tức vô địch kiêu hùng này chỉ có duy nhất một người, ông ta chính là Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch, cha của cậu thiếu niên Tiểu Vũ kia.

Loại khí lực của siêu cấp võ giả này, ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ cũng chưa chắc đã có, cái thần uy lẫm liệt này hoàn toàn được phát ra từ thực lực kinh nhân tuyệt thế. Cả thiên hạ này cũng không có được mấy người có phong phạm lợi hại siêu cường đến như vậy.

- Vũ nhi! Nếu con không bỏ công sức leo núi cả đêm hôm qua thì sao thấy được bình minh tỏa nắng của buổi sáng hôm nay. Con xem, chỉ khi ta ở nơi cao nhất thì mới có thể quan sát được xa v·út tầm mắt như thế này.

Lời cha nói Tiểu Vũ cũng đã nghe thấy, nhưng thứ hấp dẫn cậu hơn là phong cảnh tuyệt mĩ của trời đất lúc giao thoa giữa đêm và ngày này.

Nếu không đứng ở vị trí cao như ở đây, thì sẽ chẳng bao giờ thấy được cảnh sắc hùng vĩ của thiên nhiên đất trời trước mắt.

Mặt trời ló sáng màn đêm bị đẩy lùi, sắc vàng tô thắm giống như một bức tranh được thổi hồn vào trở nên lung linh huyền ảo.

Tiểu Vũ như bị cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt hút hồn, mọi đau đớn mệt mỏi tối qua bỗng dưng biến mất hết.

- Cha nói đúng! Không có thứ gì dễ dàng có được mà không phải đánh đổi.

Trên đời muốn có được cái gì có giá trị, cũng phải đổi lại bằng một thứ gì đó có giá trị tương xứng.

Võ Vô Địch là người không chỉ võ nghệ siêu quần, mà thể nghiệm cuộc sống của ông ta cũng rất là sâu sắc.

- Cha con có thể hỏi cha một câu không.

Câu hỏi này Tiểu Vũ đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu, vì Võ Vô Địch mải truy cầu võ học nên hai cha con cũng ít có cơ hội gặp gỡ gần gũi như lúc này.

Ông ta nghe con trai hỏi xong, yên lặng một lúc rồi mới gật đầu

- Được! Con trai có gì con cứ hỏi đi.

Thấy cha đồng ý Tiểu Vũ đã nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề.

- Thưa cha! Tại sao cha cứ phải có ước muốn trở thành vô địch, không biết danh hiệu vô địch đó có gì hay mà hấp dẫn cha đến như vậy.

Đúng là cả đời Võ Vô Địch sống chỉ vì đam mê võ học mà không có bạn bè, xa lánh vợ con, rốt cuộc vô địch có sức hấp dẫn gì đối với ông ta như vậy. Không chỉ có Tiểu Vũ tò về điều đó, mà ngay cả bản thân Võ Vô Địch cũng đã từng tự hỏi lòng mình câu hỏi đó. Rốt cuộc ông ấy sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.

- Vũ nhi à! Một họa sư sẽ luôn muốn vẽ nên một bức tranh đẹp nhất, một nhạc sư sẽ muốn tấu một khúc nhạc bất hủ. Vậy thì cha là một võ giả thì cha phải trở thành võ giả vô địch.