Phóng Túng Yêu Em

Chương 47: Tiệc Đêm (2)




Triệu Diệp Nhi đứng một mình ở trước hồ bơi lộ thiên của Nhà hát Lớn, xung quanh không khí im lặng khác hẳn so với bên trong hội trường đang diễn ra tiệc rượu, chỉ có một vài tiểu thư đài các khoác tay nhau đi lại ngắm cảnh trăng tròn.

Một bóng người lặng lẽ bước đến phía sau cô, còn nghe thấy tiếng đuôi váy dài quét trên mặt đất.

“Tại sao cô không chịu buông tha cho Huỳnh Thanh Tuấn?”

Triệu Diệp Nhi quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Trần Thanh Vân đang đứng đối diện với mình:

“Thay vì cô ở đây chất vấn tôi, tại sao lại không đi hỏi Huỳnh Thanh Tuấn vì lí do gì không chịu yêu cô? Đừng làm phiền đến tôi nữa, chuyện giữa hai người, tôi chưa bao giờ có ý định xen vào cả!”

Trần Thanh Vân nghiến răng, phẫn nộ đều toát lên trên gương mặt xinh đẹp:

“Cô rốt cuộc là không hiểu thật hay cố ý không hiểu? Nếu không có sự xuất hiện của cô, tại sao Huỳnh Thanh Tuấn lại lạnh lùng cự tuyệt tôi như vậy? Cô chính là nguồn cơn của tất cả!”

Triệu Diệp Nhi lắc đầu, bất lực đáp:

“Không có, cô đã hiểu sai rồi, nếu giữa hai người thực sự có tình cảm với nhau, thì cho dù có một trăm người phụ nữ như tôi cũng không làm Huỳnh Thanh Tuấn lay động. Điều cơ bản, chính là anh ấy không có tình cảm với cô, cô cũng đừng vì sự cố chấp này mà làm hại người hại mình nữa!”

Nói rồi, Triệu Diệp Nhi liền nhấc váy muốn rời đi, bởi vì cô không muốn ở nơi này sinh ra tranh cãi.

Nhưng Trần Thanh Vân dường như đã bị tức giận che mờ lý trí, cô ta bặm môi, kéo tay Triệu Diệp Nhi một cái thật thô bạo, còn nói:

“Không được, tôi nhất định phải loại trừ cô ra khỏi tâm can của Huỳnh Thanh Tuấn, lúc đó anh ấy mới thực sự là của tôi!”

“Đủ rồi đó! Làm ơn đi!”, Triệu Diệp Nhi không nhịn nổi nữa, đẩy cô ta một cái, Trần Thanh Vân ngã về phía sau, ngồi ở trên bãi cỏ, trừng trừng nhìn cô với ánh mắt vô cùng độc đoán.

Triệu Diệp Nhi thở hắt ra một cái, chán nản liếc xéo người phụ nữ điên cuồng này rồi bỏ đi. Không ngờ, chưa đầy một giây sau, đã nghe một tiếng động “tùm” chói tai ở sau lưng, kèm theo đó đó là tiếng hét rất thảm thiết:

“A… Cứu, mau cứu tôi!”

Cô giật mình, quay người lại, không nghĩ đến đột nhiên Trần Thanh Vân lại bị rơi xuống hồ bơi lộ thiên, cô ta hai tay vùng vẫy trong làn nước tung tóe, gương mặt tái nhợt hoảng loạn không ngừng kêu la.

Cô ôm miệng, mau chóng chạy đến bên mạn hồ, nhìn Trần Thanh Vân thật sự đang ở dưới nước rất khổ sở quẫy đạp, mà bản thân lại không biết bơi, cho nên chỉ có thể không ngừng hướng về phía xung quanh kêu to:

“Cứu, có người rơi xuống hồ bơi rồi, có ai không mau cứu người!”

Từ phía xa, hai nhân viên phục vụ nam nghe thấy tiếng động, mau chóng chạy đến, liều mình nhảy xuống hồ bơi, kéo Trần Thanh Vân lên bờ. Những quan khách đứng gần đó cũng bị âm thanh chói tai thu hút đến, chẳng mấy chốc đã hiếu kì đứng xung quanh để xem.

Trần Thanh Vân cả người ướt sũng được nhân viên phục vụ kéo lên bờ, thê thảm giống như chuột lột, khuôn mặt xinh đẹp cũng bị cơn sợ hãi làm cho tái nhợt không còn một giọt máu.

Triệu Diệp Nhi muốn đến xem cô ta như thế nào, không ngờ từ đám đông đã có mấy bóng người vội vã chạy đến, bao gồm Trần phu nhân và người hầu của bà ta, xô đẩy mọi người để đến gần Trần Thanh Vân.

Trần phu nhân trên mặt đều là hoảng sợ, ôm chầm con gái mà khóc lóc, không ngừng hỏi tại sao con gái lại bị rơi xuống hồ nước.

Mà mọi chuyện sau đó lại càng không thể ngờ đến, Trần Thanh Vân hai mắt lờ đờ tỏ vẻ tội nghiệp và sợ sệt nhìn mẹ của cô ta, sau đó ở trước đám đông, chỉ tay về phía Triệu Diệp Nhi, nói một câu:

“Là cô ta đã đẩy con xuống! Cô ta muốn giành Huỳnh Thanh Tuấn của con, cho nên cố ý muốn hại chết con!”

Triệu Diệp Nhi há hốc miệng, không thể tin nổi những lời mình vừa nghe.

Cô vừa lắc đầu, vừa muốn thanh minh, nhưng Trần phu nhân đã đùng đùng nổi giận, bước đến, tát cho cô một cái không thương tiếc:



“Cô tại sao lại độc ác đến như vậy? Con gái của tôi có thù oán gì với cô mà cô muốn hãm hại nó chứ?”

Triệu Diệp Nhi ôm lấy một bên má bị đánh đau điếng, hai mắt trợn trừng nhìn bà ta giống như hổ dữ muốn ăn thịt mình, liên tục lắc đầu, chỉ muốn nói rằng cô không hề động chạm gì đến con gái của bà ta cả.

Nhưng Trần phu nhân giận quá hóa cuồng, không thèm phân rõ trắng đen, đã ngay lập tức sai gia nhân, khống chế Triệu Diệp Nhi lại, còn nói muốn ngay lập tức đem cô đến đồn cảnh sát.

Triệu Diệp Nhi phút chốc bị gia nhân của bọn họ kèm cặp lấy hai tay của cô, giống như muốn áp giải phạm nhân đi về phía trước. Cô không ngừng kêu lên bản thân mình vô tội, nhưng mọi ánh mắt bây giờ đều chỉ hướng đến phía Trần Thanh Vân đang rất thảm thương ở dưới đất, chứ không hề có xót thương nào cho cô cả. Chỉ là bọn họ đều không hề nhìn thấy sự hả hê độc địa trong đôi mắt giả tạo của Trần Thanh Vân, ngày hôm nay, cô ta nhất định sẽ khiến cho Triệu Diệp Nhi thân bại danh liệt.

“Tôi không đi, tôi không có lỗi gì hết… Các người đừng cậy bản thân giàu có muốn làm gì thì làm…”

Triệu Diệp Nhi dùng chút tự trọng cuối cùng, không ngừng giãy giụa trong tay gia nhân nhà họ Trần.

Trần phu nhân nét mặt khinh khi, bước đến, hùng hổ chỉ vào mặt cô mà mắng:

“Đã hãm hại người khác, không biết xấu hổ còn ở đây già mồm!”

Nói rồi, bà ta đưa tay lên, muốn tát cho Triệu Diệp Nhi một cái nữa.

Không ngờ, đúng lúc quan trọng nhất, một thân ảnh cao lớn đã cản lại bàn tay của bà ta.

Huỳnh Thanh Tuấn đẩy Trần phu nhân một cái, quyết đoán tiến đến, giọng nói âm trầm vang lên:

“Trần phu nhân, bà lấy tư cách gì mà lại đánh người khác như vậy?”

Nói rồi, anh không chần chừ ôm lấy Triệu Diệp Nhi về phía mình, bao bọc cô khỏi mũi dùi của đám đông:

“Ai dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ không nể mặt!”

Trần phu nhân gương mặt đều là tức giận, chỉ về phía Trần Thanh Vân mà nói:

“Cậu Huỳnh, cậu đừng quên mối quan hệ của hai nhà chúng ta, con gái của nhà chúng tôi bị người khác hãm hại, cậu lại dám đứng về phía người ngoài để chống lại chúng tôi sao?”

Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt lạnh lẽo, liếc về Trần Thanh Vân một cái, nhìn thấy cô ta cả người ướt sũng, vô cùng tội nghiệp, trong lòng cũng có chút nghi vấn, nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn đứng về phía Triệu Diệp Nhi:

“Chuyện còn chưa rõ ràng, sao chỉ dám dựa vào một lời nói đơn thuần mà bắt bớ người khác được! Không phải nên điều tra trước, sau đó muốn làm gì hẵng làm hay sao?”

Trần Thanh Vân nghe anh bảo vệ Triệu Diệp Nhi, trên mặt đều là sững sờ và đố kỵ, không ngờ sự việc diễn ra như thế này, Huỳnh Thanh Tuấn vẫn lựa chọn tin tưởng Triệu Diệp Nhi.

Trần phu nhân không thèm nói lí lẽ, chỉ mặt anh mà nặng lời nói:

“Tôi không cần bằng chứng gì nữa, lời của con gái tôi chính là bằng chứng, nó nói cô gái kia đẩy nó xuống hồ bơi, muốn hãm hại nó, tôi nhất định phải khiến cô ta trả giá!”

Huỳnh Thanh Tuấn ôm chặt Triệu Diệp Nhi mà nói:

“Nếu các người không có bằng chứng gì thêm, thì một lời nói đó chưa đủ kết tội cô ấy đâu. Nếu các người chứng minh được cô ấy đã đẩy Trần Thanh Vân xuống hồ, lúc đó hẵng nói chuyện, còn nếu không, một sợi tóc của cô ấy cũng không được đụng vào!”

Nói rồi, anh cầm lấy tay của Triệu Diệp Nhi, rẽ qua đám đông, kéo cô đi thẳng ra ngoài, bọn họ ngay lập tức ngồi lên Roll Royce, lạnh lùng rời đi. Trên đường trở về, hai người không hề nói với nhau một lời nào.

Xe dừng trước cửa biệt thự Huỳnh gia, Triệu Diệp Nhi dường như tâm trạng vô cùng bối rối, y như có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại không thể mở lời..

Mà Huỳnh Thanh Tuấn ngược lại vẻ mặt vẫn thâm trầm, đứng trước mặt cô, hỏi một câu:

“Em muốn nói với tôi cái gì sao Diệp Nhi?”



Triệu Diệp Nhi cúi đầu nhìn mặt đất, lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra tiếng lòng:

“Cảm ơn anh ban nãy đã chọn tin tưởng tôi!”

Huỳnh Thanh Tuấn nhìn bộ dạng của Triệu Diệp Nhi, không khỏi thở dài một tiếng, cuối cùng kéo cô ôm chặt vào lòng mình.

“Cho dù em có tôi là loại người gì, đối xử với tôi ra sao, tôi vẫn tin rằng em không phải là loại người sẽ đi hãm hại người khác.”

Triệu Diệp Nhi nước mắt không tự chủ rơi ra, ở trong vòng tay của Huỳnh Thanh Tuấn, thổn thức nói:

“Lúc đó tôi thật sự đã rất sợ, sợ rằng sẽ bị bọn họ đưa vào đồn cảnh sát, bởi vì bọn họ không hề nghe tôi nói, tôi thực sự không có đẩy Trần Thanh Vân xuống nước…”

Huỳnh Thanh Tuấn đau lòng, vỗ lưng Triệu Diệu Nhi, an ủi cô đầy ôn nhu:

“Không sao, đừng sợ nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, có tôi ở đây, sẽ không ai có thể làm hại em cả…”

Triệu Diệp Nhi ngước khuôn mặt đầy nước lên nhìn anh, nói:

“Thật sự anh sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi hay sao?”

Huỳnh Thanh Tuấn nhìn sâu vào mắt cô, chân thành đáp:

“Thật sự, Triệu Diệp Nhi, em có thể tin tôi!”

Triệu Diệp Nhi nghe câu trả lời này, bất giác cảm thấy vô cùng ấm áp và vững chãi, cô thật sự có thể trông cậy bản thân mình vào anh hay sao?

***

Sáng hôm nay, chính là lễ tốt nghiệp khóa thứ 25 của trường đại học X, cũng là ngày mà Phạm Thái Thiên được tốt nghiệp.

Triệu Diệp Nhi cùng bạn thân Hà Thảo Ly ngồi ở bên dưới khán đài, háo hức chờ đợi từng người một tiến lên lễ đài phát biểu nhận bằng, đến lượt của Phạm Thái Thiên, nhìn gương mặt sáng giá và hiền hậu của anh, cô không khỏi cười thật mãn nguyện.

Lễ tốt nghiệp hôm nay hoàn thành, Phạm Thái Thiên sẽ đủ điều kiện để được đặc cách trở thành một giảng viên của trường đại học X, tương lai vô cùng rộng mở, một kết quả xứng đáng với những gì anh đã bỏ ra.

Không ngờ, trong lúc Phạm Thái Thiên đang phát biểu, một tiếng động lớn vang lên, làm cho cả hội trường đều giật mình. Tiếp theo đó, là một loạt những tiếng động lớn y hệt xuất hiện nối tiếp nhau thật chói tai, lúc này, trong đám đông mới có người hét lên:

“Súng, có người bắn súng!”

“Có người bị bắn rồi… A!”

Sau tiếng hét đó, cả hội trường mới vỡ òa như ong vỡ tổ, người người xô đẩy nhau để tìm đường tháo chạy, không cần biết đó có thật sự là tiếng súng hay không, cũng đã biến lễ tốt nghiệp thành một đống hỗn loạn.

Hà Thảo Ly mau chóng kéo Triệu Diệp Nhi bỏ chạy, nhưng Triệu Diệp Nhi tâm can bất an, mặc kệ ai ai bỏ chạy, một mình cô chạy ngược trở lại, tiến về phía lễ đài, chính là chỗ ban nãy mà Phạm Thái Thiên đã đứng.

Cô không biết bản thân tại sao lại làm như vậy, nhưng linh cảm của cô lần này đã đúng một cách đáng sợ.

Phạm Thái Thiên ngã gục xuống dưới chân bục phát biểu, hai tay anh ôm lấy bụng rất khổ sở, mau không ngừng từ vết thương tuôn ra, anh đã bị trúng đạn.

Triệu Diệp Nhi mặt cắt không còn giọt máu, quỳ xuống bên cạnh anh, một tay đè lên vết thương giúp anh cầm máu, một tay lay anh dậy, nhìn đám đông xung quanh, nước mắt chảy dài, không ngừng hét lớn:

“Cứu, cứu chúng tôi, mau gọi cấp cứu!”