“Huỳnh tổng, tôi khuyên anh nên đầu hàng, để tránh thương vong không đáng có!”, một tên áo đen đứng ở chiến tuyến bên kia, nhìn có vẻ là đầu đàn, sau khi bắn một phát chỉ thiên thì lên tiếng đe dọa.
Huỳnh Thanh Tuấn nấp ở phía sau thân xe, hít một hơi dài, không có động tĩnh gì đáp lại, chỉ là im lặng quan sát đồng hồ, chỉ cần bọn chúng không tiếp cận quá gần xe Roll Royce, anh sẽ có cơ hội phản công.
“Huỳnh tổng, tôi thấy tác phong của anh bắt đầu có chút không giống với lời mà mọi người đồn thổi rồi, tại sao lại giống như rùa rụt cổ thế kia?”, tên áo đen kia lại lớn tiếng mỉa mai, nhưng thực ra, hắn ta đang thăm dò anh, bởi vì hắn biết xe của Huỳnh Thanh Tuấn chắc chắn là xe chống đạn, cho nên anh đang cố thủ trong xe, vì thế cách duy nhất là phải dụ anh ra khỏi xe.
Huỳnh Thanh Tuấn từ từ nhích vị trí ra một chút, có lẽ anh cũng đoán được suy nghĩ của đối phương tại sao lại không tiếp tục tiến lên, nhưng bất quá, sự thực là hôm nay anh đi xe bình thường chứ không có phải là xe được trang bị chống đạn, cho nên chỉ cần bọn hắn đến gần thêm một chút là sẽ phát hiện ra ngay. Tình huống này, thực sự là anh bắt buộc phải chủ động đánh lừa bọn chúng.
“Này, tên tổng giám đốc rụt đầu kia!”, một tên áo đen không giữ được bình tĩnh, lập tức tiến lên, nhưng không ngờ ở khoảng cách chừng bảy mét, đã bị một phát đạn dứt khoát bắn đến, trúng vào chân, trực tiếp quỵ xuống.
“Mẹ kiếp!”, tên đầu đàn đưa súng lên nhắm về xe Roll Royce, “Hướng đạn là ở đâu chứ?”
Huỳnh Thanh Tuấn bắn xong một phát, lui về vị trí, thầm suy nghĩ khẩu này của anh chỉ có sáu viên đạn, bắn ra hết cũng vẫn còn bốn tên, vả lại lần này anh cũng không chỉ có một mình, mà trong xe còn có cả Triệu Diệp Nhi, tình hình này thật sự có chút căng rồi.
“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không lộ diện, tôi liền tiến đến, cho dù xe của anh là xe chống đạn, cũng không tin chừng này đạn của chúng tôi lại không đục được một lỗ!”, tên áo đen kia lạnh lẽo đe dọa, tay hắn đã lăm lăm súng, bởi vì hôm nay, nếu hắn không lấy được mạng của Huỳnh Thanh Tuấn, thì người bị lấy mạng chắc chắn sẽ là hắn.
“Một…”, hai chân của hắn tiến về phía trước một cách chậm rãi, “Hai…”, lại một bước nữa, hắn ta chầm chậm dùng ánh mắt diều hâu quan sát chiếc xe Roll Royce, đột nhiên dường như phát hiện cái gì đó, liền phất tay nói, “Hình như không phải là xe chống đạn…”
Lời vừa chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng súng giòn giã vang lên, hắn ta kinh ngạc nhìn về phía có động, hai mắt trợn trừng phát hiện một chiếc Limousine đang đùng đùng kéo đến, hai bên hông xe còn có những tay súng tỉa đang nhắm về phía hắn mà nã đạn.
“Là cứu viện của hắn, mau bắn trả!”, hắn ta nhanh chóng lùi về phía sau, tránh những đợt đạn bay đến tới tấp, mặt khác, chỉ về phía xe Roll Royce ban nãy mà la lớn, “Xe đó không có chống đạn, tiêu diệt Huỳnh Thanh Tuấn đi, hắn ta đang ở trong xe!”
Trong phút chốc, Huỳnh Thanh Tuấn nhanh chóng mở cửa xe, kéo Triệu Diệp Nhi từ trên xe ra ngoài, tránh được một làn đạn lạnh lùng bay đến, vang lên tiếng vỏ đạn rơi vỡ chói tai. Triệu Diệp Nhi bị dọa đến mặt tái mét, giống như mất đi tỉnh tảo, hoảng sợ nhìn Huỳnh Thanh Tuấn hỏi, “Chúng ta sẽ chết sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn lắc đầu, xoa tóc cô một cái, “Không có! Tỉnh táo lại Triệu Diệp Nhi! Chúng ta sẽ thoát khỏi chỗ này!”, trong nháy mắt cầm lấy tay cô, xoa xoa mà nói rằng, “Bây giờ chúng ta sẽ làm một việc, tôi cần em thật mạnh mẽ, Diệp Nhi, chúng ta sẽ đi qua chỗ chiếc Limousine kia!”
Triệu Diệp Nhi thấy đạn bay trên đầu, chiếc Roll Royce che chắn cho bọn họ phút chốc cũng vì hứng đạn mà rung lên dữ dội, cô lắc đầu nói, “Không thể, chúng ta sẽ bị bắn mất!”
“Em nghe tôi, chỉ cần nhắm mắt đi cùng tôi, chúng ta sẽ không có chuyện gì!”, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn thẳng vào mắt của Triệu Diệp Nhi, khẳng định, “Em hãy tin tôi!”
Triệu Diệp Nhi mặc dù sợ đến mức tay có chút run rẩy, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu một cái, nắm chặt tay anh, hai người ở sau thân xe Roll Royce từ từ đi về phía trước, chờ đợi người của Rosie đến tiếp ứng.
Người trên Limousine bắt đầu nhảy xuống, bao gồm cả Rosie, bọn họ làm thành một hàng rào người, vừa bắn không ngừng về phía đám sát thủ kia, vừa từ từ tiến đến chỗ của Huỳnh Thanh Tuấn.
Anh không chần chừ nữa, mau chóng kéo tay của Triệu Diệp Nhi, đứng ở phía sau đội ngũ của Rosie, mau chóng bắn trả lại, vừa trở lại xe Limousine. Đột nhiên, một người vệ sĩ ở phía trước mặt Triệu Diệp Nhi bị trúng đạn liền gục xuống, hàng rào có lỗ hổng, tính mạng của Triệu Diệp Nhi liền gặp nguy, Huỳnh Thanh Tuấn không có chút chần chừ, lập tức đứng chắn trước mặt cô, vừa đỡ lấy người vệ sĩ kia, vừa giữ vững đội hình, chỉ cần mười giây đã trở về xe Limousine chống đạn.
Xe Limousine vừa cứu được người, lập tức liền tổ chức phản công, ngay lập tức triển khai súng máy, bắn tới tấp về phía đối phương.
Tên sát thủ thấy cơ hội đánh thắng không có nữa, liền đổ mồ hôi hột, mau chóng ra lệnh cho đàn em leo lên hai chiếc Ferrari rồ ga bỏ chạy, đến cả xác đồng bọn cũng không cần mang theo.
Thấy đám người kia bỏ chạy thục mạng, Rosie liền quay sang hỏi chỉ thị của Huỳnh Thanh Tuấn, “Có cần đuổi theo không?”
Huỳnh Thanh Tuấn thở dốc, vẫy tay nói một cái, “Không cần, sẽ không thoát được đâu!”, nói rồi, anh nhìn sang Triệu Diệp Nhi hai mắt đỏ hoe, bị dọa sợ đến mức thất kinh, muốn an ủi cô một tiếng, đột nhiên cảm thấy bả vai có chút đau, anh nhìn lên, phát hiện có máu chảy ra.
“Tổng giám đốc, anh bị trúng đạn?’, Rosie ngỡ ngàng hỏi, nhớ lại ban nãy chính anh đã dùng thân mình xông pha lấp lại đội ngũ, đây là chuyện cô chưa từng nhìn thấy trước đây, bởi vì tính mạng của anh vô cùng quan trọng, cho nên chưa bao giờ, cấp dưới như cô lại để cho anh tự mình đối diện với nguy hiểm.
“Chỉ là đạn sượt thôi!”, Huỳnh Thanh Tuấn nhăn mặt đáp, nhìn máu thấm đẫm cả áo sơ mi, có chút tê tái, thở dài một tiếng, “Không có gì quan trọng! Mau trở về, mang cậu Lâm đi chữa thương!”, dứt lời, xe Limousine ở trong bóng đêm mau chóng lao về phía trước, không ai biết rằng nó vừa đi ra từ cõi tử thần.
***
“Mẹ kiếp! Chúng mày vô tích sự đến như thế là cùng! Chỉ là một tên Huỳnh Thanh Tuấn nhỏ nhoi, cũng có thể để sổng được!”, một người đàn ông giận dữ lớn tiếng chửi mắng, tay lăm lăm súng chỉ về phía tên đàn em đang quỳ ở dưới sàn nhà, “Bây nói xem tao còn giữ mày làm cái gì chứ?”
“Chủ nhân…”, tên áo đen quỳ ở dưới sợ đến mặt cắt không còn một hột máu, không ngừng năn nỉ, “Lần này là do em… em chủ quan, chủ nhân cho em một cơ hội, em nhất định sẽ đi phục thù cho chủ nhân…”
“Phục thù cái quái quỷ gì chứ?”, người đàn ông kia nét mặt điên dại, tức giận đến đỏ mặt mà lớn tiếng, “Hôm nay mày tiêu tốn của tao bao nhiêu tiền của và đàn em rồi, vậy mà một cọng lông của Huỳnh Thanh Tuấn mày cũng không chạm được vào, tao phải giết chết mày, mới hả được cơn giận của tao!”, nói xong, đạn cũng đã lên một tiếng cạch.
“Chủ nhân!”, tên áo đen nói đến lắp bắp, mau chóng lao đến ôm cổ chân của người đàn ông kia mà khóc lóc, “Anh cho em một cơ hội sống, đừng giết em mà, chủ nhân, em thề, em thề sẽ giết Huỳnh Thanh Tuấn cho anh, anh đừng giết em mà!”
Người đàn ông kia vốn muốn bắn bỏ tên vô dụng này, nhưng nghĩ lại, giết hắn cũng chẳng được ích lợi gì, liền đạp hắn ta một cái coi như hả giận, nghiến răng nói, “Tao cho mày một lần cuối, mày coi chừng đó! Mau cút đi!”
Tên áo đen giống như vừa ở cửa tử thoát ra, khóc lóc cảm kích rồi mau chóng bỏ chạy.
Người đàn ông kia mắng thầm một tiếng, đem súng quăng lên bàn, sau đó ngồi giữa sô pha, bực tức châm một điếu thuốc hút.
Hắn ta tên gọi là Huỳnh Ngọc Hưng, chính là người em cùng cha khác mẹ với Huỳnh Thanh Tuấn. Đáng lẽ ra, nếu hắn không bị bắt vào tù vì tội giết người mấy năm trước, thì hôm nay chiếc ghế tổng giám đốc của Huỳnh Thanh Tuấn chính là của hắn, bởi lẽ, theo gia phả, hắn ta mới chính là cháu đích tôn của Huỳnh gia, còn Huỳnh Thanh Tuấn chỉ là con của vợ lẽ của cha hắn mà thôi.
Hắn ta không ngờ, chỉ trong vòng ba năm, bao nhiêu chuyện đã thay đổi như vậy, cha mẹ hắn đều qua đời, hắn ta không còn chỗ dựa, trở về Huỳnh gia, muốn tìm lại địa vị ngày xưa, không ngờ ông nội của hắn, chính là Huỳnh lão gia, đã không còn coi hắn ra gì, trong mắt ông bây giờ chỉ có đứa cháu ngoài giá thú là Huỳnh Thanh Tuấn, đến cả Huỳnh Thị cũng giao cho hắn quản lý, còn lại hoàn toàn không coi Huỳnh Thanh Hưng hắn là cái gì nữa.
Huỳnh Thanh Hưng hắn đương nhiên là không phục, tại sao một đứa con hoang đầu đường xó chợ như Huỳnh Thanh Tuấn, hôm nao còn lê lết đến trước cổng Huỳnh gia xin nhận cha, bị hắn đánh đến chết đi sống lại, vậy mà hôm nay lại dám giành cả địa vị của hắn, nghiễm nhiên trở thành người thừa kế của Huỳnh Gia, hắn không cam tâm.
Huỳnh Thanh Hưng hắn nhất định phải tìm cách lấy lại, bởi vì tất cả những điều đó là của hắn, chứ không phải của đứa con hoang kia, hắn đương nhiên phải lấy lại, nếu không lấy lại được, hắn cũng sẽ không cho Huỳnh Thanh Tuấn hưởng được, dù chỉ một chút.
***
Bên trong biệt thự Huỳnh gia, Huỳnh Thanh Tuấn ngồi trên sô pha, mặc kệ vết thương trên vai, cầm điện thoại trong lòng tay, âm trầm ra lệnh cho Rosie điều tra cặn kẽ chuyện này nhưng không được manh động, tránh làm bứt dây động rừng.
Triệu Diệp Nhi ngồi ở một góc sô pha, giống như vẫn chưa hoàn hồn lại sau vụ việc vừa rồi, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài, nghĩ đến trần đời cô chưa bao giờ nhìn thấy một khung cảnh đầy súng đạn và chết chóc như vậy, bất giác nổi da gà.
“Diệp Nhi? Em không ổn ở đâu sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn chạm vào vai cô, muốn hỏi một tiếng, không ngờ Triệu Diệp Nhi giống như phát tiết, đẩy anh ra, bài xích nhìn anh mà hỏi, “Anh còn hỏi tôi có ổn hay sao? Sau những chuyện vừa xảy ra?”
Huỳnh Thanh Tuấn thở dài, không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Triệu Diệp Nhi.
“Anh rốt cuộc là loại người như thế nào vậy?”, Triệu Diệp Nhi hoang mang hỏi, “Có phải những chuyện vừa rồi, đều là cơm bữa đối với anh hay không?”
“Không có, Diệp Nhi à… nghe tôi nói!”, Huỳnh Thanh Tuấn tiến lên, muốn giải thích với cô, nhưng cô đã mất bình tĩnh hét lên, “Tôi không có muốn nghe, anh không cần nói!”
“Tôi xin lỗi…”, Huỳnh Thanh Tuấn bất lực, nhìn ánh mắt đầy nghi vấn của cô mà nói, “Tôi thực sự xin lỗi vì đã đẩy em vào nguy hiểm, tôi xin lỗi em, Triệu Diệp Nhi à!”