“Không phải chứ, nói đúng ra tôi vừa cứu em một bàn thua trông thấy đó…”, Huỳnh Thanh Tuấn bất mãn ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ oan ức nói, “Tại sao tôi giúp người khác liền được cảm kích không nguôi, còn cứ mỗi lần giúp em là y như rằng không được cảm ơn, còn bị xỉa xói nữa chứ, Triệu Diệp Nhi à, em không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao?”
Triệu Diệp Nhi liếc xéo anh một cái, ánh mắt sau đó lại tập trung vào bản thảo trên bàn, tiếp tục đi bút vẽ vẽ ghi ghi.
Huỳnh Thanh Tuấn ôm trán, có chút bất lực, mềm giọng nói với cô, “Triệu Diệp Nhi à, hay là lát nữa rồi hẵng làm, tôi thật là đói rồi đó!”, không hiểu tại sao, những ngày gần đây, ăn cơm cùng với Triệu Diệp Nhi, đã tạo cho anh thói quen ăn cơm cùng người khác, giống như bước ra khỏi thế giới cô đơn của bản thân rồi, nếu trở về lại sẽ cảm thấy rất mất mát.
“Anh có thể ăn trước mà!”, Triệu Diệp Nhi nhăn mày than vãn, “Tại sao người của Huỳnh Thị các anh đều ngang ngược giống nhau vậy chứ hả?”
Huỳnh Thanh Tuấn lưu manh cười một tiếng, sau đó trực tiếp bế Triệu Diệp Nhi lên, đi vào trong biệt thự, cảm giác có người để yêu thương chiều chuộng này, đã lâu rồi anh không được tận hưởng, quả thật vô cùng ngọt ngào, chỉ là anh luôn có chút lo lắng, không biết rồi sẽ có thể giữ được Triệu Diệp Nhi bên cạnh mình bao lâu.
Triệu Diệp Nhi một đêm vừa phải “chơi đùa” với Huỳnh Thanh Tuấn, vừa phải căng mình hoàn thành tờ bản thảo thiết kế kia, rốt cuộc cũng đã làm xong, cô ngắm nghía tới lui, cảm thấy vẫn là không tệ, nhất định sẽ không có chỗ nào để Lưu Cẩm Lệ kia có thể bắt bẻ được rồi, nếu cô ta vẫn chê bai lên xuống, chỉ thiếu nước đành nói với cô ta rằng bản thảo chính là do tổng giám đốc của cô ta chắp bút ba phần mà thôi.
Đúng bảy giờ mười lăm, Triệu Diệp Nhi đã có mặt ở phòng Đồ hoạ Kiến Trúc, trong lòng thấp thỏm không yên, không ai hiểu được cảm giác hôm qua suýt nữa bị đuổi ra khỏi phòng làm việc, vậy mà hôm nay vẫn còn ngồi lì tại đây giống như cô cả.
Ánh mắt của những nhân viên khác trong phòng đối với cô sau sự việc hôm qua lại khác đi thêm vài phần nữa, có vài người thì thầm than thân trách phận cho cô sau này sẽ không có ngày nào được sống yên với Lưu Cẩm lệ, có vài người thì tốt bụng khuyên nhủ cô nên mềm dẻo nịnh nọt một chút mới sinh tồn được, cũng có người luôn luôn hằn học, chỉ chờ đợi cô bị sẩy chân, thì liền vui vẻ vỗ tay nhiệt liệt.
Triệu Diệp Nhi vẫn trong tâm thế coi những ánh mắt soi mói kia như gió thoảng mây bay, chỉ bất quá cảnh giác hơn một chút hơn là được. Cô mua một cốc cà phê sữa đá, mang đến bàn làm việc của Đặng Thái Thư, đưa cho cô, coi như lời cảm kích dành cho phó phòng.
“Cảm ơn chị Đặng, hôm qua đã nói giúp cho em…”, Triệu Diệp Nhi vui vẻ nói với cô ta.
Đặng Thái Thư gương mặt vẫn trầm ổn như cũ, không nhìn ra sự cảm kích nào, nhưng vẫn quan tâm hỏi, “Bản thảo của cô đã xong chưa? Nếu còn chưa xong, thì có mười tổng giám đốc cũng không cứu được cô đó!”
Triệu Diệp Nhi cười đáp, “Vâng, em đã làm xong rồi ạ. Cảm ơn chị Đặng đã quan tâm…”, nói xong cô định đi, nhưng vẫn không nhịn được, quay người lại hỏi, “Chị Đặng, không biết có chuyện này em có thể hỏi chị được không?”
Đặng Thái Thư cầm lấy cốc cà phê, khẽ lắc lắc, nhàn nhã đáp, “Chuyện gì vậy?”
Triệu Diệp Nhi suy nghĩ một chút, mới đáp, “Dù sao chị cũng là tiền bối của em, cũng làm việc ở phòng Đồ họa Kiến trúc lâu hơn em, có nhiều chuyện chị có thể nhìn ra…”, giọng nói đến đây có chút ngập ngừng, “Em muốn hỏi là, tại sao trưởng phòng Lưu đối với em lại có nhiều bài xích như vậy, chẳng lẽ em đã đắc tội với chị ấy ở chỗ nào hay sao?”
Đặng Thái Thư nheo mày, hỏi ngược lại, “Cô thật sự không biết lý do sao?”
“Vâng, em thật sự không có hiểu gì cả…”, Triệu Diệp Nhi ái ngại nói, “Chẳng lẽ em đã gây ra chuyện gì sao?”
Đặng Thái Thư nghe Triệu Diệp Nhi nói như vậy, phán đoán hình như cũng không giống như nói dối cho lắm, cô suy nghĩ một chút liền đáp, “Cô không biết thì làm sao tôi biết được… Thôi thì cứ an phận giống như tôi, biết đâu lại có cái hay!”
Triệu Diệp Nhi nghe cô ta trả lời, cũng biết là cô ta có ý giấu không muốn nói, cô cũng không còn cách nào, thở dài bước đi, chỉ là nghe thấy Đặng Thái Thư nhắc nhẹ một câu ở sau lưng, “Không chỉ nên an phận, mà còn phải cảnh giác, người tưởng là tốt đẹp với mình, không biết khi nào sẽ đâm mình sau lưng đâu!”
Triệu Diệp Nhi tiếp nhận những lời này, không ngừng suy nghĩ, trở về bàn làm việc. Tám giờ sáng, Triệu Diệp Nhi xem đồng hồ, chỉ còn một tiếng nữa là phải đem bản thảo đến cho Lưu Cẩm Lệ, cô có chút lo lắng, mở ra hộc bàn, muốn xem lại bản thảo.
Nhưng, bản thảo không có ở trong hộc bàn nữa! Triệu Diệp Nhi trợn trừng hai mắt, tuy nhiên, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trấn an bản thân, tìm kiếm lại trong túi xách và xung quanh bàn làm việc của mình.
Vẫn không có! Triệu Diệp Nhi bắt đầu lo lắng, không ngừng tự nhớ lại mình đã để ở đâu, từ lúc cô đến công ty, cô đã để nó ở trong hộc bàn, chẳng lẽ tờ bản thảo lại có thể mọc cánh mà bay đi hay sao?
Gương mặt đã bắt đầu tái đi, Triệu Diệp Nhi lại một lần nữa tìm kiếm, nhưng vẫn không hề nhìn thấy tờ bản thảo ở đâu. Cô quay sang, đầy hoang mang hỏi Lâm Thu Thảo, “Thu Thảo, cậu có nhìn thấy bản thảo của mình ở đâu không?”
Lâm Thu Thảo cũng nghi vấn nhìn Triệu Diệp Nhi, ngơ ngác đáp, “Bản thảo gì? Mình không có nhìn thấy bản thảo gì cả?”
“Là bản thảo hôm nay mình phải nộp cho Lưu trưởng phòng đó! Rõ ràng hôm nay vừa vào phòng là mình đã để nó ở hộc bàn, tại sao bây giờ lại không tìm thấy nữa nhỉ?”, Triệu Diệp Nhi gấp rút nói, “Nó cũng đâu có chân để chạy chứ? Hay là ai đó đã lấy rồi nhỉ?”
Lâm Thu Thảo lắc đầu gay gắt nói, “Ai lấy của cậu làm cái gì chứ? Cậu thử nhớ lại đi, giả sử có khi cậu nhớ nhầm, vẫn chưa bỏ vào hộc bàn thì sao? Hay là trên đường đã đánh rơi ở đâu đó rồi?”
Triệu Diệp Nhi vừa lo lắng vừa không ngừng nhớ lại, “Sáng hôm nay, lúc vừa đến mình có đi vệ sinh một lát, sau đó tầm bảy rưỡi thì đi mua cà phê cho chị Đặng, nhưng lúc đó mình đâu có mang theo bản thảo, làm sao có thể đánh rơi được chứ?”
Lâm Thu Thảo lắc đầu ngán ngẩm nói, “Bây giờ tìm cũng không ra, cậu tính làm sao chứ? Hay là thành tâm một chút, đến phòng chị Lưu thú nhận đi, biết đâu chị ấy sẽ tha lỗi cho!”
“Cậu nghĩ có khả năng Lưu trưởng phòng sẽ tin mình hay không?”, Triệu Diệp Nhi gấp đến trán cũng đổ đầy mồ hôi, “Bản thảo đó vất vả lắm mình mới hoàn thành, nếu hôm nay không có giao cho trưởng phòng Lưu, chắc chắn mình chỉ còn nước xách dép đi ra khỏi phòng Đồ họa Kiến trúc thôi!” , nghĩ đến đó, cô đứng bật dậy, mặc dù không có hy vọng gì, nhưng cô vẫn quyết định trở lại đường đến nhà vệ sinh, cũng như căn tin của công ty để tìm kiếm.
“Diệp Nhi à! Vô ích thôi!”, Lâm Thu Thảo ở phía sau gọi cô một tiếng, “Chi bằng cậu đến thú tội với chị Lưu đi…”, nói rồi, cô ta cũng đứng dậy đi theo Triệu Diệp Nhi.
Đặng Thái Thư nhìn hai người bọn họ nhanh chóng nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng, bộ dạng lo lắng, có chút hứng thú tò mò suy nghĩ trong đầu, nhìn đồng hồ, đã tám giờ mười lăm phút sáng.
***
Bên trong nhà vệ sinh nữ.
Lâm Thu Thảo đứng ở trong một buồng vệ sinh, hai tay thao tác nhanh nhẹn, mở ra một tờ bản thảo được vẽ rất tinh tế, sắc nét. Đây chính là tờ bản thảo mà Triệu Diệp Nhi đang tìm kiếm, chính cô ta đã tự tay lấy nó từ trong hộc bàn của Triệu Diệp Nhi.
Ánh mắt của Lâm Thu Thảo có chút tối sầm lại, cô ta nhìn tờ bản thảo, chửi thầm một tiếng, trong nháy mắt chỉ muốn đem nó vò lại vứt xuống toilet, một phát nhấn nước, đem số phận của Triệu Diệp Nhi kia cuốn trôi luôn. Không ngờ, vừa muốn hành động, đã nghe thấy tiếng bước chân lanh lảnh bên ngoài, cùng một giọng nói sắc lẹm bên ngoài vang lên, “Lâm hậu bối ở bên trong đúng không? Chị vừa thấy em đi vào đó! Em mau ra ngoài đi!”
Lâm Thu Thảo giật mình một cái, hai tay rụt lại, trong lòng đột nhiên có chút lo sợ, không dám hành động nữa, đem tờ bản thảo gấp lại, nhét vào túi trong của áo khoác, sau đó mới lên tiếng, “Vâng, là em… Có chuyện gì vậy ạ?”
Đặng Thái Thư thấy Lâm Thu Thảo đẩy cửa bước ra, hai mắt lộ ra chút sắc bén, mới nói, “Nhân viên lao công mới nói với chị, phòng vệ sinh ở bên này đều đã bị hỏng, nên đi ở bên kia, chị thấy em vừa bước vào đây, nên mới nhanh chóng gọi em lại! Không dọa sợ em đấy chứ, Lâm thực tập sinh?”
Lâm Thu Thảo thở hắt ra, miễn cưỡng cười một tiếng, “Vâng, em đi vội quá nên không để ý, cảm ơn chị Đặng ạ…”, nói rồi, định bước qua Đặng Thái Thư mà đi, không ngờ, vai của cô ta đụng trúng vai của Đặng Thái Thư một cái mạnh, phát hiện trên người có thứ gì đó vừa mới rơi xuống.
“Đây là thứ gì vậy?”, Đặng Thái Thư thao tác nhanh lẹ, cúi người nhặt lấy tờ giấy trên đất lên, nghi vấn hỏi Lâm Thu Thảo, “Là bản thảo thiết kế sao?”
Lâm Thu Thảo gương mặt tái mét, lắp bắp nói, “Đúng... đúng rồi ạ…”
“Là bản thảo của ai vậy?”, Đặng Thái Thư mở tở bản thảo ra xem, mới suy đoán, “Không phải là bản thảo của Triệu Diệp Nhi chứ, hình như ban nãy cô bé vẫn đang tìm kiếm cực khổ cái gì đó, là tìm tờ bản thảo này có đúng không?”
Lâm Thu Thảo nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, nở một nụ cười gượng để che giấu sự hoảng loạn, ấp úng đáp lại, “Hình như đúng là vậy ạ… Em vừa nhặt được nó, muốn đem đến cho cô ấy để xác nhận xem thử…”
“Thế thì may quá, có em nhặt được giúp cho Triệu Diệp Nhi!”, Đặng Thái Thư vui vẻ nói, “Nếu là người khác nhặt được, có chút lòng dạ xấu xa, không biết sẽ làm gì với nó rồi…”
Lâm Thu Thảo cũng cười cười đáp, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, “Vâng ạ... “
“Thôi, em mang đến cho Triệu Diệp Nhi đi, để cô gái kia tìm kiếm đến đổ cả mồ hôi hột, thật là tội nghiệp, nguy hiểm trùng trùng xung quanh mình mà cứ lơ đễnh….”, Đặng Thái Thư làm ra vẻ hờ hững nói ra câu này, không để ý thấy ánh mắt của Lâm Thu Thảo có chút biến đổi.
“Vâng, em đi ngay ạ…”, Lâm Thu Thảo cười một tiếng, liền xoay người đi, không ngừng mắng người trong âm thầm, Triệu Diệp Nhi rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại tốt số như vậy chứ, xém tí nữa, cô đã làm cho ta ngóc đầu không được rồi, tự nhiên lại bị ả hồ ly Đặng Thái Thư này phá đám, không biết ả ta có nghi ngờ gì hay không đây.