Tòa cao ốc Huỳnh Thị tầng cao nhất, từ cửa sổ thể phóng mắt ra nhìn cả thành phố X hoa lệ lộng lẫy dưới đất. Huỳnh Thanh Tuấn thân ảnh cao lớn, đứng ở trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm nhìn ra phía ngoài, dường như cũng có chút bị cảnh vật bên ngoài thu hút.
Thư kí Rosie nhẹ nhàng mở ra cánh cửa, từ bên ngoài dắt vào một cô gái tuổi chừng đôi mươi, vô cùng xinh đẹp nóng bỏng, mặc một chiếc đầm ôm sát thân hình bốc lửa, đứng trước bàn làm việc của Huỳnh Thanh Tuấn. Cô gái này nhìn thấy Huỳnh Thanh Tuấn, hai mắt giống như vừa nhặt được vàng, lập tức õng ẹo cất tiếng, “Huỳnh tổng, anh có nhận ra em không? Hôm đó, em cũng vừa hay có mặt ở Sky night, chúng ta có lẽ đã…”, nói đến đó, cô ta không giấu được vẻ e thẹn giả tạo ở đuôi mắt.
Huỳnh Thanh Tuấn có chút tò mò, quay người lại nhìn cô gái kia, chưa đầy ba giây, anh đã quay đi, bỏ lại một câu hai chữ cụt lủn, “Không phải!”
Thư kí Rosie nghe như vậy đã đủ hiểu, lập tức không khách khí lôi cô gái còn đang ngơ ngác kia ra khỏi phòng, cô ta vừa đi vừa không cam tâm quay lại nói, “Thật sự là em mà, anh không nhớ sao? Huỳnh tổng, anh không được như vậy với em.”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe những lời léo nhéo kia, không khỏi nhếch mép một tiếng, hắn ta là loại người gì, chẳng lẽ người phụ nữ hắn đã ngủ cùng, lại không thể nhận ra hay sao? Chỉ là người con gái đêm đó, giống như một bóng ma, đi nhanh như một cơn gió, tung tích cũng là một con số không, làm đoàn đội của hắn vất vả tìm kiếm suốt cả ba ngày này mà vẫn cũng chưa tìm được.
Nếu cô chịu lấy tiền của hắn rồi mới bỏ đi, thì Huỳnh Thanh Tuấn hắn cũng không đến nỗi trằn trọc ăn không ngon ngủ không yên như ba ngày nay, chỉ khổ nỗi, cô giống như thật sự sợ anh đến đòi đền bù, biến mất giống như một cơn gió vậy.
Huỳnh Thanh Tuấn nghĩ đến bộ dạng hớt hải của cô đêm đó, có chút ôm trán cười khổ.
***
Trường Đại học X sáng sớm, một thân ảnh mảnh mai không ngừng nghỉ chạy trên sân cỏ, làm người khác có chút hoài nghi cùng khó hiểu.
Nhưng cho dù thế nào, mặc kệ Phạm Thái Thiên yêu ai hận ai, Triệu Diệp Nhi cũng không quản được nữa rồi. Triệu Diệp Nhi vẫn phải quay lại với giảng đường, trước khi cô bị gặm nhấm bởi nỗi buồn khôn xiết trong lòng, cô phải kiếm gì đó làm mới được. Vì thế, chưa được bảy giờ sáng, Triệu Diệp Nhi đã điên cuồng chạy bộ ở sân thể dục, một vòng, hai vòng, đến tận vòng thứ bảy, chân không thể bước tiếp nữa, cô mới dừng lại, uống một ngụm nước khoáng, thở hồng hộc, thầm nhủ bản thân phải mạnh mẽ hơn.
“Đây chẳng phải là bạn học Triệu Diệp Nhi sao? Sáng sớm đã chạy bộ mệt nghỉ như vậy, thật là khâm phục a…”, một giọng nói mềm mỏng xuất hiện, Triệu Diệp Nhi quay người lại, nhìn thấy Lê Mỹ Nhung, cô có chút bất lực, thầm mắng trời tại sao lại phải cố ý trêu người như vậy chứ.
Lê Mỹ Nhung chính là đương kim hoa khôi của khoa Marketing năm nay, cũng là con gái hiệu trưởng trường đại học X này, cô sở hữu nét đẹp ngây thơ, vô cùng động lòng người với nụ cười rực rỡ như nắng mai. Vốn dĩ Triệu Diệp Nhi cũng không cần quan tâm cô ta là ai, chỉ là, cô ta chính là người xuất hiện trong những bức ảnh cùng với Phạm Thái Thiên, cho dù cô không muốn nhìn nhận đi chăng nữa, cũng phải công tâm mà nói rằng, hai người họ quả thật rất xứng đôi.
Triệu Diệp Nhi không quan tâm đến cô ta, vẫn hít thở lấy hơi rất mạnh mẽ, chuẩn bị cho vòng chạy tiếp theo. Không ngờ Lê Mỹ Nhung đã chặn trước mặt cô, bất thình lình hỏi,
“Nghe nói Triệu Diệp Nhi cậu chính là người đã theo đuổi anh Thái Thiên lâu nay? Từ tận những năm cấp 3? Có đúng không hả?”
Triệu Diệp Nhi hờ hững đáp, “Cậu nghe ai nói vậy? Tin tức cũng nhạy bén chính xác quá đấy!”
Lê Mỹ Nhung có chút khó chịu đáp, “Vậy tôi cũng không cần vòng vo, bây giờ Lê Mỹ Nhung tôi đã chính thức hẹn hò cùng với Phạm Thái Thiên, chúng tôi đang vô cùng hạnh phúc, cho nên cũng muốn gửi gắm đến những cái đuôi như cậu, tránh xa anh ấy ra một chút!”
Triệu Diệp Nhi buồn cười đến sặc cả nước, ôm bụng đáp lại, “Cậu nghĩ tôi là con cậu hay sao? Cậu muốn tôi làm gì thì tôi liền làm như vậy sao, thật là nực cười quá đó, quý hoa khôi ạ!”, nói rồi, mặc kệ cô ta đứng đó, tiếp tục vòng chạy của mình.
Lê Mỹ Nhung không ngờ Triệu Diệp Nhi lại là loại người bất cần như vậy, tức tối đến tím mặt, nhìn thấy cô chạy quanh sân thể dục, nghĩ đến một chuyện, nháy mắt một cái, đã thấy cô ta giật đứt chuỗi hạt trên tay mình, rải xuống đường chạy, rồi nhếch mép cười bỏ đi.
Triệu Diệp Nhi từ xa chạy đến, nhìn thấy Lê Mỹ Nhung đã bỏ đi, thở dài buồn rầu một cái, không ngờ Phạm Thái Thiên lại có thể nhìn trúng một người trẻ con như vậy, trong lúc suy nghĩ, đột nhiên chân giẫm lên vật gì trơn trượt, lập tức mất thăng bằng, ngã uỳnh trên đất, vì tốc độ cao nên phải lăn mấy vòng mới dừng lại được.
“A!”, Triệu Diệp Nhi kêu lên đau đớn, không ngừng xoa cùi chỏ và đầu gối, tự hỏi khi không đột nhiên lại xui xẻo ngã ra như vậy, quần áo thể thao đang mặc cũng bị trầy trợt đi mấy chỗ. Cô lần mò trên mặt đất, quả nhiên sờ thấy những vật thể tròn tròn nhỏ nhỏ đáng nghi, cầm lên mấy hạt xem thử thì phát hiện chúng có chút giống những hạt cườm đeo trên chuỗi tay. Triệu Diệp Nhi nhớ đến ban nãy Lê Mỹ Nhung cũng đứng ở chỗ này, suy nghĩ không có lí nào lại trùng hợp như vậy, cô ta vừa đi khỏi, thì mấy viên cườm chết tiệt này cũng tự dưng xuất hiện, làm cô vô duyên vô cớ bị ngã.
“Nhưng mà, cũng không có chứng cứ, mình cũng chỉ suy đoán thôi mà…”, Triệu Diệp Nhi cố gắng đứng dậy, chép miệng nói, “Thôi, coi như mình xui đi, cuộc đời của mình cũng đâu phải gặp xui xẻo lần đầu!”, nói rồi, cô tự ôm lấy thân thể nhếch nhác lê bước đến phòng y tế.
Thầy giáo trực phòng y tế hình như là người mới, nhìn thấy một cô học trò bị trầy trợt như vậy cũng không có nói gì nhiều, chỉ trực tiếp băng bó cho cô, rồi dặn dò,
“Mấy vết trầy không có nghiêm trọng, chỉ là thời gian này đừng cử động quá nhiều, cũng nên kiêng đồ mặn, nếu không sẽ để lại sẹo.”
“Vâng, em biết rồi!”
Triệu Diệp Nhi tâm trạng vốn dĩ đang treo ở trên cành cây, chỉ là cảm ơn thầy giáo kia một tiếng rồi vừa đi cà nhắc đến thư viện, vừa cột tóc cao hơn một chút, cô đương nhiên không phải mình đồng da sắt gì, chỉ là vì sắp tới trường của cô tổ chức hội thảo khoa học, đây là sự kiện mà cô đã chờ mong suốt nửa năm nay, những đề tài nổi bật và sinh viên thể hiện tốt sẽ có cơ hội lọt vào mắt xanh các tập đoàn lớn, thậm chí còn có thể được tuyển thẳng, để chuẩn bị cho hội thảo này, Triệu Diệp Nhi không thể lơ là ngày nào được.
Hà Thảo Ly, bạn cùng phòng của Triệu Diệp Nhi, cũng bị luồng nhiệt huyết này làm cho choáng váng, cô không phải không biết Triệu Diệp Nhi là một sinh viên xuất sắc, chỉ là tâm huyết đến mức quên ăn quên ngủ như thế này thì cô đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, không ít lần, cô phải thốt lên rằng, “Này, Triệu Diệp Nhi, cậu làm việc bán sống bán chết như vậy cũng chỉ để tránh gặp Phạm Thái Thiên và Lê Mỹ Nhung ngày ngày hạnh phúc cùng nhau ở trường đúng không?”
Triệu Diệp Nhi bị nói trúng tim đen, chỉ là liếc xéo bạn thân một cái, mới trả lời, “Mặc kệ bọn họ đi, mình quan tâm sao, cho dù thế nào, hoàn thành đề tài này vẫn là mục tiêu lớn nhất của mình bây giờ, mình đã đổ biết bao nhiêu công sức vào đây đấy!”, nói rồi cô lại cắm đầu cắm cổ vào bàn làm việc.
Hà Thảo Ly thấy bạn thân tinh thần lên cao như vậy, cũng không buồn nói nữa, đi lên lớp ai hỏi cô Triệu Diệp Nhi đột nhiên biến mất đi đâu vậy, cô cũng chỉ qua loa trả lời, Triệu Diệp Nhi là đang đóng cửa tịnh tâm để nghiên cứu đề tài khoa học mang tầm vóc vũ trụ, mọi người không nên làm phiền.
Cứ thế vài tuần trôi qua, cuối cùng hội thảo kia cũng đã đến ngày tổ chức, những sinh viên có đăng ký tham gia hội thảo lần này, ai nấy đều vô cùng háo hức như được mùa, bao gồm cả Triệu Diệp Nhi. Lúc lấy số báo danh, cô thật sự giống như đứa trẻ, vô cùng mong chờ được trình bày sản phẩm, chỉ là lúc đó, đột nhiên nhìn thấy Lê Mỹ Nhung, cô có chút nghi hoặc, rõ ràng cô ta ban đầu đâu có ghi danh, sao giờ lại có mặt ở đây nhỉ?
Lê Mỹ Nhung cũng nhìn thấy Triệu Diệp Nhi, không có hành động gì đặc biệt, chỉ trừ ánh mắt khiêu khích đính trên người cô là không bao giờ chịu thay đổi, giống như Triệu Diệp Nhi ba đời đều đắc tội với nhà cô ta vậy.
“Triệu Diệp Nhi, đó không phải là Lê Mỹ Nhung hay sao?”, Hà Thảo Ly cũng phát hiện ra sự xuất hiện đầy bất ngờ của Lê Mỹ Nhung, liền hướng về phía bạn thân hỏi, “Bình hoa di động như cô ta mà cũng nghĩ ra được đề tài để tham gia hội thảo luôn ấy à? Tin được không vậy hả trời?”
Triệu Diệp Nhi cũng cảm thấy nghi hoặc, chỉ là không muốn qua tâm, mau chóng kéo Hà Thảo Ly đi chỗ khác, “Mặc kệ cô ta có đề tài gì, không có liên quan đến chúng ta!”
Bên trong hội trường không khí rất nghiêm túc im ắng, ban giám khảo đã yên vị ở trên ghế đặc biệt, bên cạnh họ, là một dãy những nhân vật mặc tây trang vô cùng trang trọng, bao gồm hiệu trưởng, trưởng các khoa ban, và đặc biệt, những phái viên đến từ những tập đoàn hàng đầu cả nước được cử đến đây để tìm kiếm nhân tài, những sinh viên này có mặt ở đây, chỉ cần họ lọt vào mắt xanh của bất kì người nào trong số những người đó, lập tức cơ hội được đặc cách trở thành thực tập sinh sẽ mở ra ngay trước mắt, cho nên người nào cũng hừng hực lòng quyết chiến, bao gồm cả Triệu Diệp Nhi.