Nửa tiếng sau, tại tầng cao nhất của Huỳnh Thị, những tấm ảnh vừa mới được chụp kia, đã được in ra, nằm ngay ngắn trên bàn làm việc của Huỳnh Thanh Tuấn.
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt sắc lạnh, nhìn gương mặt xuất hiện trên những bức ảnh, trong lòng nổi lên một tầng âm u, không ngừng gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn.
“Thì ra Triệu Diệp Nhi cô, đã có ý chung nhân trong lòng rồi?”, Huỳnh Thanh Tuấn lạnh lùng suy nghĩ, “Vậy tại sao cô còn ở bên ngoài, ngủ cùng người đàn ông khác? Chẳng lẽ cô xem anh giống như trò đùa thoáng qua của mình hay sao?”, nghĩ đến đó, vị tổng giám đốc có chút tức giận, ngón tay đang gõ trên bàn cũng dừng lại, co lại thành nắm đấm, giọng nói cứng ngắc, hướng về phía thư kí Rosie đang đứng ở bên cạnh, chậm rãi ra lệnh.
Triệu Diệp Nhi lúc bấy giờ vẫn đang còn ở phòng của Phạm Thái Thiên, trong im lặng và cẩn thận, dùng khăn ấm đắp lên trán, đắp chăn kín cho anh, còn tỉ mỉ pha cho anh một cốc nước chanh giúp anh giải rượu, sau đó mới ra về. Cô bước ra khỏi căn phòng của Phạm Thái Thiên, thở phào một tiếng, tự hỏi những điều mình làm rốt cuộc có ý nghĩa gì hay không, nhưng cuối cùng, cô cũng không có trả lời được tiếng lòng của mình.
Ngồi trở lại chiếc taxi, đột nhiên, một cuộc gọi lại làm cho Triệu Diệp Nhi giật mình, cô có chút mệt mỏi, ấn nút nhận cuộc gọi, không ngờ lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh khó nghe của Lưu Cẩm Lệ, “Triệu Diệp Nhi, tôi thông báo cho cô một chuyện, cô nghe rõ đây!”
Triệu Diệp Nhi cảm thấy có chút bất an, hoang mang đáp, “Lưu trưởng phòng?”
“Đúng vậy, tôi gọi riêng cho Triệu Diệp Nhi cô để thông báo một chuyện, đó là ngày mai, cô không cần đến Huỳnh Thị làm việc nữa, bởi vì hồ sơ thực tập của cô đã bị trả lại cho trường Đại học X rồi!”, Lưu Cẩm Lệ lạnh giọng nói, cô ta đối với tin tức này, quả thật cũng có chút nghi ngờ, bởi vì trước đây chuyện Tổng giám đốc tự mình ra lệnh trả lại hồ sơ của thực tập sinh là chưa có tiền lệ, cho nên cô ta cũng không có cách nào nói rõ hơn.
“Lưu trưởng phòng! Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì? Chuyện này là sao chứ?”, Triệu Diệp Nhi trong phút chốc cũng có chút không tiếp nhận được, cô đã tốn bao nhiêu chất xám mới được nhận vào Huỳnh Thị chứ.
“Tôi không biết, cũng không có thời gian giải thích cho cô, cô gây chuyện với ai thì nên tự biết lấy!”, Lưu Cẩm Lệ cũng không kiên nhẫn nói, “Lệnh này là từ phòng làm việc của Tổng giám đốc chuyển xuống, tôi cũng không quản nhiều như vậy.”
“Khoan đã, Lưu trưởng phòng! Lệnh từ phòng Tổng giám đốc sao?”, Triệu Diệp Nhi bất lực hỏi lại, “Chị Lưu, chị Lưu?”, cô không ngừng gọi tên trưởng phòng, nhưng Lưu Cẩm Lệ đã sớm cúp máy rồi.
Triệu Diệp Nhi bị chọc tức đến muốn nổ phổi, chỉ muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ xe taxi. “Huỳnh Thanh Tuấn! Anh được lắm!”, Triệu Diệp Nhi nghiến răng chửi mắng người, không ngờ anh ta lại có thể tuyệt tình đến thế này.
“Được thôi, anh tưởng làm như vậy, tôi liền đi cầu xin anh sao? Có mà nằm mơ!”, Triệu Diệp Nhi bàn tay nắm chặt điện thoại, coi như nuốt cục tức này vào bụng, cô không tin với năng lực của mình, lại không tìm được công việc khác.
***
Thế là trong ngỡ ngàng của mọi người, Triệu Diệp Nhi lại xuất hiện trở lại một cách bất ngờ ở đại học X. Các bạn học không ngừng bàn ra tán vào chuyện này,cũng bởi vì chuyện Triệu Diệp Nhi bị sa thải khỏi Huỳnh Thị không được công bố lý do cụ thể, cho nên những lời đàm tiếu kia là không thể tránh khỏi.
Chỉ bất quá, Triệu Diệp Nhi vẫn cứ như vậy, không có gì có thể làm cho gục ngã, cũng như mấy lời bóng gió kia cũng không có làm cho cô bị phân tâm, cô cứ thể trở lại làm một sinh viên năm ba, học tập bình thường trên trường, lâu lâu lại ghé qua thư viện nói chuyện với Phạm Thái Thiên, bởi vì cô biết tâm trạng anh không tốt, cho nên còn đặc biệt làm bánh ngọt mang cho anh ăn.
Tưởng chừng mối quan hệ của Triệu Diệp Nhi và Phạm Thái Thiên sẽ có tiến triển, không ngờ, một hôm đi lên giảng đường, cô bỗng đột nhiên va phải Lê Mỹ Nhung.
Cô ta đối với sự kiện Triệu Diệp Nhi bị Huỳnh Thị trả về, không giấu nổi hả hê, lần này nhất định phải trêu chọc Triệu Diệp Nhi một phen, “Tưởng rằng một bước lên mây dễ như vậy sao? Cũng không xem bản thân mình là ai, thiên tài chắc?”, Lê Mỹ Nhung mỉa mai nói.
Triệu Diệp Nhi liếc xéo cô ta, tỏ vẻ không quan tâm, đáp, “Tôi không phải là thiên tài, cũng không có đi ăn cắp chất xám của người khác biến thành của mình!”
Lê Mỹ Nhung sẵng giọng, đáp, “Cô không bằng không chứng, làm sao chứng minh được đề tài đó là của cô, đừng có cay cú nữa, cô mãi mãi không có cửa hơn tôi đâu!”
“Được, coi như cô hơn tôi vậy, tôi cũng không có ý định tranh giành hơn thua với cô cái gì đâu!”
Triệu Diệp Nhi cười một tiếng, vốn muốn bỏ đi, nhưng xem ra Lê Mỹ Nhung cô ta vẫn chưa muốn buông tha, lại tiếp tục chặn đường cô, đứng ở trước mặt cô hất hàm hỏi, “Cô nói như vậy mà không biết ngượng mồm, cô nói cô không tranh giành của tôi cái gì, vậy tại sao, tôi cùng anh Thái Thiên vừa gặp một chút xích mích, cô liền nhảy vào tán tỉnh anh ấy không buông, như vậy thì không phải tranh giành là gì?”
Triệu Diệp Nhi khoanh tay, nhìn Lê Mỹ Nhung không thể tin nổi mà nói, “Cái gì chứ? Một chút xích mích hay sao? Cô ở sau lưng anh ấy đi cặp kè với người khác, mà dám còn nói cái giọng điệu đó hay sao?”, cô vô cùng tức giận chỉ thẳng mặt Lê Mỹ Nhung mà chỉ trích, “Nếu cô đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, tôi cũng không có quản đến chuyện của hai người đâu!”
Lê Mỹ Nhung bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận đáp, “Thì ra chính là cô đã tọc mạch với anh Thái Thiên chuyện kia…”, cô ta giống như vô cùng oán hận tiếp lời, “Tôi nói cho cô biết, tôi làm cái gì cũng không đến lượt cô chõ mõm vào. Ngày nào tôi cùng anh Thái Thiên chưa chia tay, ngày đó, cô vẫn chỉ là một con bé tiểu tam, luôn rình mò người yêu của người khác thôi.”
Triệu Diệp Nhi hai mắt trợn trừng, không thể tin nổi trên đời này lại có loại người không nói lí lẽ như Lê Mỹ Nhung, nhìn cô ta hống hách, chỉ muốn tát cho cô ta một cái, không ngờ, đột nhiên nhìn thấy Phạm Thái Thiên bước đến, cô muốn gọi anh một tiếng, rốt cuộc, đã nhìn thấy Lê Mỹ Nhung giống như không có chuyện gì, nhanh chóng chạy đến bên anh, vô cùng nũng nịu, “Anh Thái Thiên, lâu ngày không nhìn thấy anh, Mỹ Nhung có chút nhớ anh, hay là chúng ta đi ăn trưa, sau đó nói chuyện một chút.”
Phạm Thái Thiên nhìn thấy Triệu Diệp Nhi đứng ở cách đó không xa, muốn chào cô một tiếng, nhưng trước sự vòi vĩnh của Lê Mỹ Nhung, cuối cùng cũng phải ngay lập tức theo cô ta đi ăn trưa.
Triệu Diệp Nhi một mình đứng đó, giống như vừa xem một màn kịch cẩu huyết, nhớ lại ánh mắt của Lê Mỹ Nhung thách thức nhìn mình, cảm giác muốn đánh người lại dâng lên. Tại sao cô lại phải nhẫn nhịn hạng người giống như cô ta chứ? Tại sao?
***
Quán bar Sky Night.
Huỳnh Thanh Tuấn ngồi ở trên tầng 2, vừa gọi một cốc Rum, vừa nhấm nháp tâm trạng âm u trong ánh đèn mờ của không gian quán rượu.
Không ngờ, đột nhiên sau hai mươi bảy năm làm đàn ông, cuối cùng anh cũng có cảm giác nhớ một người phụ nữ. Anh có chút tự hỏi, Triệu Diệp Nhi cô, rốt cuộc có cái gì khiến cho anh cảm thấy hứng thú đến như vậy?
Một người phụ nữ pha trộn giữa nhiều sắc thái, sự quyến rũ cuốn hút ở trên giường, sự cá tính, mạnh mẽ trong tính cách, nhưng cũng đơn giản, thân thiện trong lối sống, quả thật, cũng có thể, anh chưa bao giờ gặp được một người phụ nữ như thế, cho nên anh liền muốn khám phá cô thật nhiều hơn nữa.
Nhưng chỉ nghĩ đến những bức ảnh kia cùng ánh mắt ôn nhu mà cô dành cho người đàn ông kia, làm anh cảm thấy khó chịu vô cùng, Huỳnh Thanh Tuấn đột nhiên giống như một đứa trẻ, muốn chiếm hữu ánh mắt ôn nhu dịu dàng đó cho bản thân mình mà thôi.
Chỉ là lúc đó có chút giận dữ, nên đã quyết định sa thải Triệu Diệp Nhi, bây giờ đến cả cơ hội gặp mặt cô cũng không có, quả thật, anh có chút hối hận, vốn dĩ cứ tưởng chỉ cần không nhìn thấy nữa, sẽ liền quên được cô, không ngờ, càng không nhìn thấy, lại càng mong đợi.
Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy thật nhức đầu, trong hai mươi bảy năm cuộc đời của mình, quả thật, anh muốn loại phụ nữ nào mà không có, nhưng bởi vì tuổi thơ anh không hạnh phúc, mẹ của anh cũng không phải là một người mẹ tốt, cho nên anh vẫn có thành kiến với phụ nữ, không ngờ đến ngày hôm nay, anh lại ngồi ở một góc, tương tư về một người phụ nữ.
Cũng không biết có phải anh uống nhiều nhìn gà hóa cuốc hay không, nhưng thật sự trong phút chốc vừa rồi, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ giống Triệu Diệp Nhi vô cùng. Huỳnh Thanh Tuấn lắc lắc đầu, nhìn kĩ về người đó, cô ấy ở bên dưới quầy bar, ngồi ở góc mà Triệu Diệp Nhi hay ngồi, gọi một cốc Vermouth, cũng là loại rượu mà Triệu Diệp Nhi hay uống, anh đột nhiên cảm thấy tim đập chậm lại một nhịp, hơi thở cũng bắt đầu loạn xạ.
Triệu Diệp Nhi trong lòng cũng vô cùng bức bối, vừa ngồi xuống đã uống hết nửa ly Vermouth đỏ mọng, cảm nhận hơi đắng của rượu chạy xuống cổ họng, giống như cố nuốt những đau đớn trong lòng xuống bụng, để cô không cần phải nghĩ đến nó nữa.
Không ngờ vừa quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt điển trai quen thuộc đang ngồi ở ghế bên cạnh, âm trầm nhìn cô, Triệu Diệp Nhi không ngờ lại gặp phải Huỳnh Thanh Tuấn, cô có chút mất hứng, muốn trực tiếp cầm ly rượu bỏ đi chỗ khác, không ngờ đã bị một lực đạo ép tới, đẩy cô ngồi lại trên ghế.
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt mơ màng, giọng nói lạc lõng như có như không, “Em lại muốn chạy khỏi tôi?”
Triệu Diệp Nhi có chút nực cười đáp, “Tại sao tôi lại phải chạy khỏi anh? Huỳnh đại tổng anh, muốn người nào biến mất khỏi mắt mình, không phải chỉ cần búng tay một cái hay sao? Tôi chạy trốn khỏi anh, có ích gì chứ?”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe giọng nói chua chát của cô, không khỏi trong lòng bốc hỏa, sấn tới, mạnh mẽ giữ cô ở trong lòng, ngang ngược nói, “Triệu Diệp Nhi, gai của em tại sao lại càng ngày càng sắc vậy hả?”
Triệu Diệp Nhi nhìn sâu vào mắt anh, lạnh lùng đáp, “Để không ai có thể làm tổn thương tôi hết, anh có hiểu chưa?” vừa nói cô vừa ra sức đẩy con người to lớn kia ra, “Anh bỏ tôi ra, tôi không muốn đụng vào anh! Tại sao đàn ông các người, ai cũng đáng chết như nhau vậy hả?”
Huỳnh Thanh Tuấn mặc cho cô giãy giụa, đầu óc đã bị men rượu chi phối, nhanh chóng bá đạo bế cô lên, trực tiếp vác ngược cô đi khỏi quầy bar.
Triệu Diệp Nhi đột ngột bị “bắt” đi, không ngừng quẫy đạp kêu cứu, “Biến thái, mau bỏ tôi xuống!”, nhưng trong phạm vị của quán bar này, có ai không biết người đàn ông này là ai, người nào dám cản đường anh, chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.