Phóng Túng Và Buông Thả

Chương 8: Lâm Hiểu Hạ




Đêm hôm đó, Lí Tiêu trở về nhà, khắp người chi chít vết thương.

Tôi hỏi anh ấy: “Anh bị làm sao vậy? Anh đi tìm hắn ta sao?”

Anh ấy nhìn tôi cười: “Đừng đoán bậy, anh có thể đánh được ai chứ. Chỉ là bất cẩn ngã cầu thang thôi.”

“Có một nhà hàng, anh muốn dẫn em tới đó. Tối nay chúng ta cùng đi nhé.”

Nhà hàng đó tốt lắm, vé vào cửa cho mỗi người là hai nghìn tệ. Đêm nay, anh ấy nói rất nhiều, nào là các đầu bếp ở đây có bao nhiêu năm kinh nghiệm, nguyên liệu đầu vào được kiểm soát rất kỹ, còn dặn dò tôi rằng sau này không nên sống xa hoa, lãng phí mà phải học cách tiết kiệm.

Tôi nói: “Những lời này phải là em nói với anh mới đúng.”

Anh ấy gật đầu: “Phải, bình thường anh rất tùy hứng. Nhưng từ hôm nay sẽ không như vậy nữa.”

“Anh lạ lắm, có phải đang giấu em điều gì không?”

Anh ấy cười khan hai tiếng, nói: “Chúng ta chia tay thôi.”

Tôi sửng sốt mất một lúc lâu.

“Tại sao?”



“Không tại sao cả, anh không thể tiếp tục với em nữa."

Mũi tôi cay xè, nhưng vẫn cố gắng không rơi nước mắt.

“Lí Tiêu, anh thật sự cho rằng em không biết anh bị bện.h sao?”

“Em biết từ khi nào?”

“Em không ngốc. Trong vali của anh khi nào cũng có thu.ốc đặt trong ngăn lửng, trên kệ phòng tắm cũng có. Cho dù nó hoàn toàn bằng tiếng Anh, lên mạng tra một chút là biết được.”

“Anh đã nghĩ bản thân có thể giấu được em.”

“Vậy là anh sắ.p ch.ết đúng không? Không sao cả, em đi theo anh.”

Giọng tôi nói ra rất thoải mái, nhưng những giọt nước mắt cứ lăn xuống má, từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Anh như bây giờ, ba đến năm năm nữa cũng không có vấn đề gì đâu. Em đã nghiên cứu rồi, nếu như anh có thể chống đỡ được năm năm, gọi là gì nhỉ… Chính là vượt qua được năm năm, về sau có thể sống tới hai mươi năm.”

“Hiểu Hạ…”

“Anh nghe em nói đã, trước mắt anh hãy sống năm năm, rồi sống thêm hai mươi năm nữa. Sau hai mươi năm, nếu anh vẫn còn muốn đuổi em một lần nữa, hoặc nếu em đã cảm thấy chán cuộc sống này muốn c.hế.t cùng anh, chúng ta hãy nói lại vấn đề này, được chứ?”

“Lâm Hiểu Hà, đừng nói nữa…”

“Em nói cho anh biết, anh đừng lôi cái c.h.ết ra rồi nói muốn chia tay. Em xem trên phim đến phát ngán rồi. Anh và em cùng tích cực trị bệ.nh, sau đó bên nhau thật hạnh phúc nhé?”

“Lâm Hiểu Hạ, em vẫn không hiểu sao? Anh muốn chia tay với em!”

“Không!” Đây là lần đầu tiên anh ấy lớn tiếng trước, cho nên tôi cũng kích động hét lên, “Anh cũng chưa từng ở bên em, sao lại có thể nói chia tay được.”

“Em không thể đi tìm người khác được sao?”

“Em chỉ thích anh đấy, em thích ti.ền của anh, ngoại hình, giọng nói, còn cả đôi mắt của anh nữa. Em muốn ở bên cạnh anh, không được sao?”



Giây tiếp theo, tôi đã bật khóc.

Lí Tiêu không còn nói nữa, tầm mắt của tôi trở nên mờ ảo, cho nên tôi đã không biết anh ấy có rơi nước mắt hay không.

“Lâm Hiểu Hạ, những gì cần nói anh đã nói rất rõ.” Anh ấy đứng dậy, đặt chìa khoá lên bàn, “Em về nhà trước đi, anh muốn đi dạo một chút.”

Anh ấy nói dối tôi, sau đó cũng không quay trở lại căn hộ đó nữa.

***

Vài ngày sau, có một người đột nhiên kết bạn với tôi trên Wechat, anh ta tự giới thiệu là bạn của Lí Tiêu.

Sau khi tôi chấp nhận lời mời, anh ta gửi cho tôi một đoạn video ngắn.

Trong video quay cảnh em trai của tôi bị đá.nh rất d.ã ma.n.

Hắn ta bị những gã đàn ông cao hơn 1m9 bao vây, liên tục cầm gậy ngắn đ.án.h đ.ập điên cuồng. Hắn ta chỉ biết lăn lộn trên đất kêu gào xin tha mạng.

Sau đó, một người trong số họ rút ra một co.n d.a.o sắ.c nhọ.n, những người còn lại giữ chặt lấy em trai của tôi, xé rách quần của nó.

Những gì diễn ra tiếp theo, tôi không dám nhìn nữa.

Tôi gửi một tin nhắn thoại qua: “Anh là ai vậy? Các người đã làm gì hắn ta rồi?”

Người đàn ông kia trả lời tôi không hề kiêng dè gì:

“Đá.nh qu.è chân hắn, còn phế đi đời trai của hắn mà thôi. Nếu may mắn, hắn vẫn còn có thể đứng đi tiểu được.”

Tôi rất hỗn loạn, không biết nên vui hay nên buồn.

Thật ra, đối với tôi chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Điều lo lắng nhất của tôi lúc này chính là…

“Lí Tiêu hiện giờ đang ở đâu?”

Bên kia rất lâu mới trả lời lại tôi: “Đừng tìm nữa.”

Anh ta nhắn: “Lí Tiêu đã để lại cho cô căn hộ đó cùng 500 vạn ti.ền trong n.gân hàn.g. Sau khi cậu ấy qua đời, ngân hàng sẽ giải ng.ân cho cô mỗi tháng tiền lã.i. Khi cô đủ ba mươi tuổi, toàn bộ tiề.n trong đó cô có thể tuỳ ý sử dụng.”

“Lí Tiêu hy vọng cô có thể học cách sử dụng ti.ền trước khi cô ba mươi tuổi."

Tôi chẳng muốn nghe những lời này.

“Anh đừng vòng vo nữa, hãy nói cho tôi biết Lí Tiêu đang ở đâu đi.”

Bên kia đã không còn trả lời lại tôi nữa. Nhưng những điều này cũng không khiến tôi ngừng tìm kiếm anh ấy.

Tôi kiểm tra hồ sơ đăng kí kinh doanh của Lí Tiêu, 2 ngày sau, tôi xông thẳng vào công ty giải trí điện tử, đòi gặp bằng được Chu Hổ.

Vẫn chỉ có duy nhất một câu đó:

“Lí Tiêu đâu rồi, mau nói cho tôi biết đi."