Chiều hôm sau, tôi bị đánh thức bởi mùi thức ăn từ nhà bếp toả ra khắp nơi.
Khi đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy trên bàn bày sẵn vài món ăn, giản dị mà hấp dẫn. Tôi lặng lẽ bước vào bếp, dường như cô ấy không để ý đến, vẫn tất bật nấu nướng.
Trên người mặc một chiếc áo phông màu đen, đôi chân thon dài để trần, đeo tai nghe, ngâm nga hát ca và thỉnh thoảng còn bắt chéo chân nhịp theo điệu nhạc.
Góc nghiêng khuôn mặt của cô ấy rất đẹp.
Tôi không muốn làm phiền nên chỉ âm thầm quay trở lại phòng khách và viết một dòng khác vào danh sách những việc cần làm của mình.
“Hoàn thành những điều trên cùng với cô ấy.”
Khi rời khỏi phòng bếp, cô ấy giật mình khi trông thấy tôi. Rất nhanh mặt đã đỏ lên:
“Nhà của anh… có rất nhiều nguyên liệu”, cô ấy có vẻ hơi ngại.
Tôi nói: “Thường ngày sẽ có người giúp việc đến nấu ăn.”
“Ồ”
Nói xong, cô ấy uống một ngụm nước rồi hướng theo phòng bếp mà đi trở vào.
“Này”, tôi gọi cô ấy, “Tháng sau anh sẽ đi du lịch, em có muốn đi cùng không?”
Cô ấy sững sốt mất một lúc, “Để làm gì, chăm sóc anh à?”
“Không phải, đi du lịch một mình chán lắm nên mới muốn rủ thêm bạn bè đi cùng.”
Cô ấy cố gắng nén cười, “Để em nghĩ đã, ngày kia em còn có một bài kiểm tra.”
Đột nhiên vẻ mặt của cô ấy thay đổi, “Ồ, thịt mềm lắm!” Nói xong chạy thẳng vào bếp.
Bộ dạng ngốc ngếch đến nỗi khiến cho người khác phải bật cười.
“Nhân tiện, tối qua anh quên hỏi” Tôi nói lớn: “Tên em là gì?”
“Lâm Hiểu Hạ, khi nào anh mua vé máy bay? Chứng minh thư của em ở trong túi.”
***
Chúng tôi đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều nơi. Đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi từng có trong suốt những năm qua.
Bởi vì có Lâm Hiểu Hạ.
Khi đến Hokkaido trượt tuyết, tôi thuê riêng một huấn luyện viên, nhưng lúc biết giá tiền, cô ấy đã một mực từ chối, còn nói rằng cả đời cũng không thể trượt tuyết được mấy lần, rất lãng phí. Sau đó, cô ấy ngã từ trên đỉnh dốc xuống thẳng phía dưới. Tôi đứng trên cao chỉ biết phì cười.
Khi đến Ma Cao nhảy bungee, mặc dù run rẩy toàn thân nhưng vẫn còn sức thách thức tôi:
“Lý Tiêu, nhất định anh phải nhảy cùng một lượt với em, bằng không có hoá thành quỷ em cũng không tha.”
Khi đến thành phố Chiang Mai - Thái Lan đột nhiên trời mưa rất lớn. Quay đi ngoảnh lại mưa đã tạt ướt cả người, cô ấy gạt nước trước khoé mắt, gào lớn trong mưa:
“Lý Tiêu… chúng ta diễn cảnh chia tay của Viên Tương Cầm và Giang Trực Thụ đi. Anh phải nói anh đã thích em từ rất lâu rồi, cho nên không muốn lấy người khác nữa. Anh nhớ chưa?"
Tôi không cách nào diễn được, bởi vì trong cơn mưa tầm tã đó, tôi thực sự đã rất muốn hôn cô ấy.
Tôi không biết bản thân thích cô ấy ở điểm nào.
Có thể là khi tắm suối nước nóng ở Hokkaido đầy tuyết rơi, cô ấy để lộ ra tấm lưng trần trắng ngần.
Thậm chí tôi không biết mình đã yêu cô ấy từ khi nào.
Đó có thể là khoảnh khắc ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô ấy trong buổi sớm đầu tiên gặp gỡ.
Tôi muốn ở bên cô ấy mọi lúc mọi nơi nếu tôi có thể. Thế nhưng tôi không có thời gian.
Lần đó, tôi đột nhiên chảy máu mũi rất nhiều trong phòng tắm của khách sạn, đầu đau dữ dội như bị búa gõ mạnh.
Tôi biết rất rõ, bản thân chẳng còn được bao nhiêu thời gian nữa.
Vì vậy sau chuyến du lịch, tôi để cô ấy sống tại căn hộ hạng sang của bản thân, còn bắt đầu hỏi ý kiến của luật sư riêng xem phải làm như thế nào mới có thể chuyển giao một số tài sản sang tên cô ấy.
“Rất đơn giản, anh kết hôn cùng cô ấy đi.”
“Tôi không thể, tôi sắp chết rồi cũng không muốn làm dang dở một đời về sau của cô ấy.”
Luật sư im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói:
“Nhân lúc còn sống, anh có thể chuyển nhượng cho cô ấy như một món quà tặng. Anh nên nhớ, tài sản dưới tên anh rất nhiều và phức tạp, bất động sản hoặc ô tô tương đối dễ giải quyết nhưng cổ phần công ty lại lằng nhằng hơn.”
“Nhân tiện, anh vẫn còn…”
“Hai tháng!”
"Vậy thì càng sớm càng tốt.”
Bước ra khỏi công ty luật, tôi định gọi cho Chu Hổ nhưng không ngờ, anh ta lại chủ động gọi tới.
Chu Hổ không chỉ là bạn từ thuở bé của tôi mà còn là cộng sự lẫn đối tác. Kể từ khi tôi bắt đầu kinh doanh, anh ấy nắm hơn một nửa số cổ phần trong các công ty do tôi quản lý.
Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, tôi không có người thân cho nên sớm đã xem anh ấy như như anh em ruột thịt.
Vì vậy, trước khi gặp Lâm Hiểu Hạ, tôi đã nghĩ sẽ giao toàn bộ tài sản của mình cho anh ấy cùng gia đình.
Nhưng bây giờ đã khác, tôi còn có Lâm Hiểu Hạ, tôi phải giữ lại một phần dành cho cô ấy.
Cho nên khi nhận được điện thoại của anh ấy, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác áy náy.
Tôi nhấc máy, định cùng anh ấy nói chuyện nghiêm túc thì đầu dây bên kia đã nói trước:
“Cậu đang ở đâu, mau đến công ty đi!”
Tôi thấy hơi lạ…
Khoảng thời gian này tôi đã không kiểm tra email, không trả lời Wechat, thậm chí đã từ chối ít nhất 20 cuộc gọi từ anh ấy.
Dù sao tôi cũng sắp chết, cho nên mới không có cách nào đối diện, càng không thể nói với anh ấy về bệnh tình của bản thân, tôi sợ rằng sẽ phải chứng kiến anh ấy ở trước mặt mình rơi lệ.
Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ giống trước kia, sẽ trực tiếp mắng chửi tôi, hỏi tôi những ngày qua chết ở xó xỉnh nào. Nhưng những gì anh ấy nói lại rất nhẹ nhàng.
“Có gì không ổn sao?”
“Xảy ra chuyện rồi, cậu hãy mau đến công ty đi.”
Tôi lập tức lái xe đến thẳng trụ sở chính, trong lòng không khỏi tự trách bản thân suốt quãng thời gian qua chỉ mải mê tận hưởng mà hoàn toàn bỏ bê chuyện công ty.
Đến nơi, tôi đi một mạch lên văn phòng của Chu Hổ. Ngay khi vừa mở cửa, hai người lạ mặt áp sát từ hai bên ép chặt tôi vào tường, hai tay bị khoá chặt ra sau lưng, còng lại.
“Lý Tiêu, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ điều hành đánh bạc quy mô hơn 100 triệu nhân dân tệ. Bây giờ chúng tôi mời anh đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”
***
Tôi không liên lạc với Lâm Hiểu Hạ vì sợ sẽ khiến cô ấy lo lắng. Người duy nhất tới thăm tôi chỉ có mỗi Chu Hổ. Т𝑟uyệ𝑛 cop 𝑡ừ 𝑡𝑟a𝑛g ⩵ Т𝑟ùmТ𝑟 uyệ𝑛.𝙫𝑛 ⩵
“Lý Tiêu, tôi đã hạ quyết tâm rất nhiều mới đến gặp cậu hôm nay.”
Tôi đã bị giam giữ ba ngày rồi và chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra được.
Cảnh sát nói với tôi rằng họ đã nhận được hơn chục cáo buộc chống lại tôi, bao gồm về tổ chức đánh bạc kiếm lời, trốn thuế, chuyển tiền bất hợp pháp,... với rất nhiều thông tin kèm theo, thậm chí còn có cả các tài liệu bí mật nội bộ của công ty để làm bằng chứng kết tội tôi.
Mà những thứ này, chỉ có duy nhất Chu Hổ mới có thể làm được.
Lúc này, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, anh ta ăn mặc sang trọng còn tôi thì bị còng ở tay.
“Những vu cáo của anh cảnh sát sẽ sớm tra ra thôi, rất nhanh tôi sẽ được thả ra.”
Chu Hổ gật đầu: “Không sai, nhưng cũng đủ rồi.”
“Đủ cái gì?”
“Đủ cho toàn bộ vốn sở hữu của cậu sẽ được chuyển sang tên tôi.” Anh ta tránh né ánh mắt của tôi, nhưng ngữ khí càng lúc càng kiên định, “Nhà và xe đều được mua dưới tên công ty, vì vậy sẽ được phía công ty tịch thu lại.”
Anh ta rút điếu thuốc ra, nhưng chợt nhận ra ở đây cấm hút thuốc lại cất trở đi:
“Cậu cũng đừng trách anh độc ác, tôi chẳng qua chỉ muốn cậu không còn năng lực kiện cáo lại mà thôi.”
“Anh thích cổ phần đó đến thế à?” Tôi hỏi anh ta, “Thích đến nỗi khiến anh em thù địch?”
Chu Hổ thở dài, “Tôi vốn xuất thân từ thương trường, mà ở đó nếu như cậu sống chính là tôi chết.”
“Anh sai rồi.”
“Đó là vì cậu không muốn nhìn nhận sự thật thôi.” Chu Hổ nhìn chằm chằm vào tôi, “Cậu quá nhu nhược, trong khi công ty ngày một lớn mạnh hơn, cần một người nắm giữ quyền lực phải thật thủ đoạn, thật cứng rắn.”
Tôi gượng cười: “Anh muốn tôi ra đi, sao không thể nói cho tôi biết?”
“Nói cái gì?” Anh ta cũng cười, “Nói cậu rời khỏi hội đồng quản trị, chuyển toàn bộ cổ phần sang cho tôi?”
“Ừ, cứ nói vậy thôi!”
Nụ cười của anh ta đột nhiên biến mất.
"Lí Tiêu, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.”
Tôi im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng tôi đã không nói với anh ta rằng tôi sắp chết. Tôi không nói với anh ta rằng tôi sẽ đưa những thứ này cho anh ta, bởi vì tôi không có cha mẹ và tôi đã thực sự coi anh ta như người thân duy nhất.
Thấy tôi im lặng, anh ta đứng dậy.
"Đừng để chị dâu biết chuyện này. Nói với cô ấy cũng chẳng thay đổi được gì. Đừng để cô ấy gây chuyện với tôi.”
Tôi gật đầu.
Nhìn về phía cửa sổ, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu.
Đột nhiên tôi nghĩ, không biết giờ này Lâm Hiểu Hạ đang làm cái gì?