Trong phòng thuê, Lưu Hữu Bân và Văn Nham nằm dựa vào nhau trên giường.
Lưu Hữu Bân đau lòng ôm Văn Nham hốc mắt ướt át vào lòng, Văn Nham dùng tứ chi quấn chặt Lưu Hữu Bân.
Căn phòng thuê nho nhỏ này là Văn Nham thuê cho bạn gái Hữu Bân dùng trong kỳ nghỉ hè, là phòng đơn, ở rất thoải mái.
Vào cửa đi vài bước chính là một tủ quần áo hai cánh, đối diện có một cái giường 1m5, cạnh đầu giường đặt một cái bàn học, bên cạnh còn kèm một phòng bếp và một phòng vệ sinh nhỏ.
Hữu Bân ở một mình thì vừa xinh, nhưng Hữu Bân vừa nghe tiền là Văn Nham bỏ ra thì cô không muốn ở.
Còn bắt Văn Nham trả phòng, nói cô đã xin ở kí túc được rồi.
Hết cách, Văn Nham đành phải trả phòng, nhưng chủ nhà không muốn trả tiền. Hữu Bân cũng sống chết không dọn vào ở, cứ muốn Văn Nham trả phòng.
Văn Nham không dám nói với Hữu Bân rằng đã ký hợp đồng, chủ nhà không muốn trả, chỉ sợ nói ra Hữu Bân sẽ nói muốn cùng anh đi tìm chủ nhà để thử lại.
Văn Nham biết thử nhiều tới mấy cũng vô dụng, còn bị Hữu Bân giận. Anh không hỏi ý kiến Hữu Bân trước khi thuê nhà là lỗi của anh rồi, anh không muốn Hữu Bân giận anh thêm nữa.
Cho nên, căn phòng này cứ vậy mà bị bỏ đó.
Không ngờ, hiện tại phòng bị anh dùng.
Lưu Hữu Bân không biết phòng này là phòng trước kia Văn Nham thuê, còn tưởng anh mới thuê hôm nay.
Tối hôm qua Lưu Hữu Bân đi làm cả dêm không ngủ, thật sự quá mệt, vốn là cô ôm Văn Nham an ủi anh, kết quả mình ngủ lúc nào chẳng hay.
Thoái mái, quá thoải mái, điều hòa trong phòng thật sự thoải mái.
Lưu Hữu Bân ngủ dậy, Văn Nham còn đang trong giấc mộng, trong lúc ngủ, anh vẫn hay chau mày.
Nhìn Văn Nham như này, Lưu Hữu Bân bèn nghĩ, mình nói với Văn Nham chuyện mẹ Văn Nham đến tìm mình dùng tiền đổi Văn Nham, liệu có quá tàn nhẫn với anh không?
Nhưng bảo cô không nói cho anh, Lưu Hữu Bân không làm được.
Lưu Hữu Bân rút ra một điều từ chính bố mẹ cô, rằng hai người yêu nhau mà có chuyện gì thì nhất định phải nói rõ ràng với nhau.
Tuyệt đối không thể giấu giếm đối phương, bởi vì hậu quả che giấu khả năng không phải kết quả mà hai người muốn thấy.
Cho nên, Lưu Hữu Bân nói thẳng với Văn Nham.
Tuy phản ứng của Văn Nham khiến Lưu Hữu Bân đau lòng, nhưng mà, Lưu Hữu Bân cảm thấy ít nhất Văn Nham đã biết rõ chân tướng, tuy chân tướng này sẽ làm người rất khó chịu.
Tình mẹ con hai mươi mấy năm, Văn Nham luôn cho rằng mẹ yêu mình và tiền nhất.
Nhưng bỗng có một ngày, anh phát hiện thực ra mẹ chỉ yêu tiền, không có anh.
Trong lúc ngủ mơ, Văn Nham mơ thấy anh lúc nhỏ.
Anh 8-9 tuổi đứng trong góc quán ba, ánh đèn xanh đỏ, ngây thơ mờ mịt nhìn mẹ ra sức ca hát.
Dưới bục, cả trai lẫn gái cầm chai rượu, không ngừng lắc eo, uống tới hứng phấn bèn ném thẳng chai rượu về phía mẹ anh đang hát trên bục.
Mẹ được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, anh lóc la đi theo xe cứu thương.
Đến viện, bác sĩ nói mẹ bị thương nhẹ, mẹ lại nói mình đau muốn chết, yêu cầu bác sĩ kiểm tra thật kỹ cho mình.
Anh nghe vậy sợ khóc toáng lên, miệng lặp đi lặp lại câu: "Mẹ đừng chết, mẹ đừng chết."
Thế mà mẹ lại trộm cười với hành động khóc la của anh.
Cuối cùng, mẹ đòi chú ném rượu một khoản tiền lớn, tay trái mẹ ôm tiền, tay phải ôm anh. Hôn tiền bên tay trái một cái, lại hôn anh bên tay phải một cái.
Mẹ vui mừng nói anh là phúc tinh của mẹ, còn nói: "Mẹ yêu con, con trai bảo bối của mẹ."
Yêu con sao?
Từ sau 10 tuổi, người mẹ yêu anh nhìn anh cao ráo hơn bạn cùng lứa rất nhiều, bèn nói: "Con trai, con trưởng thành rồi, có thể tự kiếm tiền rồi. Con trai mẹ giỏi quá, mẹ yêu con chết mất."
Vẫn là yêu con sao? Anh cũng cảm thấy mẹ yêu mình.
Từ nhỏ đến giờ, mẹ một mình kiếm tiền nuôi anh chắc vất vả nhiều lắm? Cuối cùng anh đã trưởng thành, có thể tự kiếm tiền.
Anh đi tiệm cơm nhỏ làm phục vụ, phát tờ rơi, lớn thêm mấy tuổi lại chạy đến công trường vác xi măng, khiêng gạch..
Công việc ở công trường thật sự quá mệt mỏi, lần đầu tiên trong mười mấy năm anh bị mệt thành bệnh.
Mẹ ở bên chăm sóc anh không rời nửa bước, còn dặn dò anh làm việc ở công trường phải chú ý bảo vệ mặt, đừng làm mặt mình bị thương.
Đừng làm mặt bị thương? Vì sao lại dặn đừng làm mặt bị thương?
Văn Nham bừng tỉnh, thấy bạn gái nhìn mình đầy quan tâm.
Văn Nham cười, anh còn có Hữu Bân mà, Hữu Bân yêu anh, anh cũng yêu Hữu Bân.
Anh và Hữu Bân làm bạn học thời cấp 3, nhưng ba năm cấp 3 cả hai không hay nói chuyện với nhau.
Mãi đến khi lên đại hộc, vào nghỉ hè năm nhất, hai người vì công việc làm thêm mà gặp lại nhau.
Công việc làm thêm kia là xếp hàng ở siêu thị.
Có một lần, Hữu Bân muốn xếp một mặt hàng lên tầng cao nhất của kệ.
Nhưng cô vừa bước lên cái thang, cái thang đã lảo đảo, Văn Nham vội chạy tới giúp Hữu Bân đỡ thang, cũng đỡ Hữu Bân.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau Văn Nham dẫm lên cái thang để xếp hàng, vừa dẫm lên thang lại lắc lư.
Lần này, Lưu Hữu Bân chạy tới giúp Văn Nham giữ thang, cũng đỡ Văn Nham.
Nhưng cô không đỡ được Văn Nham, mà Văn Nham rơi thẳng vào lòng Lưu Hữu Bân.
Lưu Hữu Bân lại không nghĩ là sự cố, cô không cảm thấy mình có thể đỡ Văn Nham.
Lưu Hữu Bân cảm thấy mình vừa chạm vào Văn Nham thôi, chính là Văn Nham muốn nhào vào lòng cô.
Lưu Hữu Bân nghĩ Văn Nham có mưu đồ quấy rối mình.
Mỗi lần Lưu Hữu Bân nói thế, Văn Nham đều không cãi lại, cười nói: "Phải phải phải."
Lúc đó, Lưu Hữu Bân sẽ đắc ý nói với Văn Nham: "Anh xem đi, chỉ sợ từ thời cấp 3 anh đã yêu thầm em rồi, anh chính là ủ mưu đã lâu."
Đừng cho là em không biết, thời cấp 3 anh thườn xuyên nhìn trộm em.
Văn Nham: "..."
Bị Hữu Bân nói trúng rồi, anh cho rằng thời cấp 3 Hữu Bân không biết anh lén nhìn cô.