Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Thần Thuyết

Chương 5 : Dị biến




Chương 5 : Dị biến

Mặc dù, kỉ lưỡng quán thông linh lực khiến thân thể cứng rắn lên mấy lần vậy mà vẫn khó mà cản được phi thạch với lực đạo khủng kh·iếp, đầu vai Trần Hoà phá ra một lỗ máu nhìn xuyên trước sau, kịch liệt đau nhứt, chỉ là, hắn hoàn toàn không quan tâm thương thế, xé một mảnh vải từ vạc áo, sơ sài băng bó, thôi động linh lực cầm máu xong liền tức tốc đuổi theo.

A Phong nén đau, dứt khoát rút trường kiếm ra, theo thủ pháp học lén từ chỗ mấy lão đại phu băng thoáng bịt miệng v·ết t·hương, rồi mau chống lê bước, hướng tới đỉnh núi trên cao mà đi. May mắn là nơi đây địa hình đồi núi tương đối khó đi, tranh thủ cho hắn chút thời gian chạy trốn.

Đi hơn trăm bước, A Phong lại nghe bên tai truyền đến tiếng xé gió, quay đầu đã thấy Trần Hoà khinh thân mà lên, trong tay cầm theo một thanh chuỷ thuỳ đen nhánh dài chừng bốn tất, mũi nhọn lấp lánh hàn mang hướng hậu tâm hắn đâm thẳng. A Phong chấn kinh, nhất thời tay chân luống cuồng không biết phải làm gì, đến giây phút tối hậu quan đầu, đại não bất ngờ nhói đau như búa bổ, cúi xuống ôm đầu vừa khéo tránh thoát nhất kích chí tử.

Trần Hoà không ngưng nhịp công kích, đạp đất lấy đà, lần nữa đâm tới.

Lúc này, cơn đau nhứt lan tới hai mắt, rồi mơ hồ thấy động tác của đối phương chậm chạp đi mấy lần, có thể nhìn rõ quỹ tích chuyển động, đơn giản một các lách mình liền tránh thoát.

Lần đầu, Trần Hoà lý giải đối phương là chó ngáp phải ruồi, còn lần thứ hai này đã làm cho hắn biến sắc, chân mày cau chặt, từ chỗ sâu nội tâm bắt đầu hoài nghi đối phương tà dị bạo khởi chỉ là nguỵ tạo, mục đích dùng khổ nhục kế trước mắt thành dân vũ nhục uy nghiêm của hắn, biểu hiện khắc này mới chân chính là thực lực của đối phương, càng nghĩ, sự phẫn nộ trong tâm hắn càng tăng lên. Khi này, tâm cơ hành tẩu nhiều năm mách bảo hắn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này. Đảo ngược mũi chuỷ thủ về sau, tay nắm chắc phần cán, lao tới cận thân áp chiến.

A Phong biết không thể tiếp tục tránh né, thanh kiếm trước vẫn không ném đi mà vẫn mang theo bên mình vung lên, mô phỏng mấy lộ thô sơ kiếm pháp mà tiếp đón thế công cuồng bạo từ Trần Hoà, mặc cho mỗi bước chân đạp xuống máu tươi theo đó ứa ra, thấm đỏ cả mảnh vải.

Xét về mặt kỹ năng chiến đấu Trần Hoà bỏ xa A Phong, hắn tự tin bản thân thi triển vài đường cơ bản liền đủ trấn áp đối phương, nhưng, khi lâm trận hắn mới biết bản thân quá mức khinh địch. Dù cho địch nhân kiếm pháp mười phần vụn về, lộ ra vô số sơ hở, hắn vẫn không cách nào đâm trúng, cứ như thể toàn bộ mưu toan kế hoạch trong đầu đều bị nhìn thấu, tính trước một bước tiên cơ, bản thân trần trụi không chỗ che giấu.

Loại tình huống quỷ dị thế này dù cho Trần Hoà từng đối chiến qua rất nhiều tên đầu lĩnh sơn tặc võ công trác tuyệt vẫn chưa hề gặp qua, cứ một kiếm bị một kiếm chặn, một kiếm bị một kiếm phá, qua hơn trăm chiêu hắn vẫn không cách nào chiếm được chút lợi lộc gì, lâu dần sự bình tĩnh bắt đầu lung lay, kinh hồn tán đảm, cuối cùng là kh·iếp sợ, kéo theo công kích loạn cả lên.



A Phong khó mà tưởng tượng có ngày bản thân vậy mà cầm đồng ngang tay với một tên võ giả lâu năm, cảm giác có chút đặc biệt thích thú. Hắn không hiểu chiêu số biến hoá là cái gì chỉ bằng vào quái dị năng lực nhìn thấu quỹ tích di chuyển mà ứng đối.

Cả hai người cứ vậy chuyên chú giao chiến, tâm trí đặt hết trên lưỡi kiếm nào rãnh rỗi bận tâm trong sân đang diễn ra một màn quái dị, cũng chính sự quái dị này là thứ quyết định thắng bại.

Hai mắt A Phong nhấp nháy từng đạo lam quang nhàn nhạt, nhu hoà tựa ánh trăng đêm, chớp động gắn liền với nhịp hô hấp, đôi con ngươi cũng không còn mang màu xám tro như thường ngày mà thay bằng thuần khiết màu lam sẫm. Thêm vào quái dị chính là đôi đồng tử này không giống mắt thật mà trong suốt như một khối lưu ly ngọc tỉ mỉ tạo tác, bởi vậy, vẻ lạnh lẽo ngày thường càng tăng thêm phần cứng đờ, hiển lộ ý tứ vô cảm.

“Xoẹt.”

Chiến đấu là việc nồng đậm nguy cơ, Trần Hoà lại vì kh·iếp sợ địch nhân mà bại lộ quá nhiều sơ hỡ, trong thời khắc phân thần để cho A Phong một kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua ngực trái, vị trí đôi chút xê dịch nhưng đa phần vẫn ghim xuyên qua trái tim ấm nóng. Trong nửa giây, Trần Hoà hồi phục tâm tình, oán độc trừng lớn đôi mắt quỷ, b·iểu t·ình cực kỳ không cam tâm rồi ỉu xìu ngã ra đất, c·hết xuống địa ngục vẫn làm con ma hồ đồ.

Giải quyết xong một tên phiền phức, A Phong tức khắc rời khỏi, tiếp tục con đường hướng tới đỉnh núi, giao chiến thật lâu máu tươi chảy ra không hề ít, vượt khỏi phạm vi miếng vải băng bó, hoạ từng đoá hồng hoa bung nở trên vạc áo trắng, đầu óc hắn theo đó bắt đầu loạn lên, trước mắt dần hư ảo.

Càng đi xa v·ết t·hương càng thấm nhiều máu hơn, A Phong cảm thụ cả người vô lực, thân thể nhẹ bỗng như bông, sợ khó kiên trì được bao lâu, mệt mõi tựa vào một tảng cự thạch nghĩ ngơi, nào ngờ vừa đặt mông xuống đất liền thấy thấp thoáng phía xa hơn

trăm bóng người vũ trang hoàn hảo xông tới.

A Phong thở ra một hơi nặng nề, dùng kiếm thay gậy chống đỡ thân thể, tuỳ tiện vơ lấy vài viên đã cuội bên đường mạnh mẽ bắn ra, vừa vặn lấy mạng không ít người, nhưng, mãnh hổ nan địch quần hồ, hắn nhận ra đám người này không s·ợ c·hết mà càng đến càng đông, bất lực tặc lưỡi, chọn cách vừa đánh vừa lui.

Nhưng, một giây sau, lòng ngực vô thanh vô tức truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, như bị đại chuỳ đập nện, xương cốt muốn nứt ra, A Phong phun ra cỗ nghịch huyết, hai chân quỳ xuống, tay trái ôm ngực, tay phải chống kiếm, cố gắng duy trì tư thế bất khuất, trông ra mười phần ngạo khí cũng là mười phần bi thương.



Từ phía cuối đường chân trời truyền đến một thanh âm băng lãnh, hoá thành gợn sóng cấp tốc lan truyền. “Hừ! Cá đã vào rọ còn muốn giãy c·hết, nếu ngươi đã muốn tự chuốc lấy đau khổ thì bản thành chủ thành toàn cho ngươi.”

Thanh Quân như một đạo lục ảnh quỷ dị cười gió mà tới, mỗi lần hắn chớp động thân hình khoảng cách song phương rút ngắn vô số lần, đơn vị phải tính bằng trượng, thoắt cái liền gần sát bên A Phong. Thân thể trên không chuyển ngang, chân tung song phi cước.

Mặc dù, A Phong vẫn thấy quỹ tích chuyển động nhưng căn bản không cách nào bắt kịp tốc độ kia, Thanh Quân nhanh như kinh hồng, cước bộ nhắm chuẩn huyệt đản trung mà đạp, A Phong văng xa chục thước, ói ra máu tươi.

Giải quyết xong đống công vụ chất cao thành núi, Thanh Quân bước ra khỏi cửa liền thấy Thiết giáp quân vốn án binh bất động vậy mà nối nhau mà đi, hùng hổ xông ra ngoài, bằng cơ trí hắn liền biết chuyện lớn không xong, khinh thân mà đi, trông thấy hoả đài ướt đẫm, củi chỉ cháy được bảy thành mười thì đã rõ mọi sự. Huyết dịch sôi trào, nội tâm chấn nộ, xách theo trường kiếm lao nhanh.

Thực lực vị tiền bối nuôi dưỡng Thanh Quân không liệt vào nhất lưu cường giả, bất quá dạy dỗ ra một tên thiên kiêu vẫn dư sức có thừa, Thanh Quân sáng luyện quyền pháp, tối đọc kinh thư, bản lĩnh phi thường lợi hại, tu vi bỏ xa Trần Hoà chục con phố, tuy thời gian chênh lệch rất lớn, nhưng, hắn toàn lực xuất động vẫn nhẹ nhõm bắt kịp đám người. Trên đường để ý thấy Trần Hoà vậy mà bị nhất kiếm xuyên tâm, tâm tư nhất phân nhị loại, nửa hả hê vì mưu toan bao năm đã thành thực, nửa càng thêm hận ý với A Phong, vừa đến liền hạ độc thủ.

A Phong đối diện Thanh Quân chẳng khác gì bao cát để mặc sức người khác đấm đá, hắn vừa gượng đứng dậy lại lãnh một cước mà tiếp tục bò lăn trên đất. Cứ như vậy, Thanh Quân tuỳ ý tung từng cước vô tình để trút đi nộ hoả.

Mấy chục nhịp hô hấp đi qua, Thanh Quân bắt đầu chán với trò chơi của bản thân, ánh mắt trở băng lãnh, bước lên một bước đạp ngay lên bàn tay A Phong.

A Phong thống thiết kêu một tràng dài như sói tru, sức nặng toàn thân một hán tử sáu bảy mươi cân đè lên một diện tích cực kỳ nhỏ bé, xương bàn tay hắn vượt quá hạn mức chịu đựng, đua nhau nứt vỡ, vang từng tiếng răng rắc.



Thanh Quân chầm chậm kéo bảo kiếm rời võ, ngân thiết phản chiếu ánh nắng loé lên tia hàn mang buốt người, buốt người hệt như nụ cười giễu cợt trên môi hắn. “Đồ dị tộc rác rưởi, tồn tại của các ngươi chỉ tổ phí hoài tài nguyên thiên địa, các ngươi vốn không nên tồn tại trên đời này, bản thành chủ, sẽ tiễn ngươi về chốn u minh thuộc về ngươi.” Nói đoạn, mũi kiếm bén nhọn nhắm vào yết hầu A Phong hung hăng đâm tới.

“Phốc.”

A Phong dùng tay trần bắt lấy lưỡi kiếm, không quản đau đớn do da thịt bị xé mở mà bàn tay càng siết càng chặc. Bộ dáng hắn lúc này trông mới giống khất cái hơn mấy phần, khắp người dơ bẩn, máu tươi và bụi cát hoà lẫn vào nhau bám lên bộ bạch bào, cả mái trắng toát lên mấy phần cao quý cũng bung xoã như kẻ điên.

“Buông ra, đừng để bàn tay bẩn thỉu của ngươi vấy bẩn bảo kiếm của bản thành chủ” Thanh Quân quát như ra lệnh.

A Phong thều thào. “Ngươi lấy tư các gì phán xét tồn tại của ta, lấy tư cách gì cho rằng ta không được sống?”

“Tư cách, ta là cường giả còn ngươi chỉ là sâu kiến!” Thanh Quân nói ra một lời bá đạo, tay khẽ vận lực đẩy chui kiếm về trước

Ngay khi mũi kiếm cách cổ họng A Phong trong chân tơ kẽ tóc đột nhiên hai mắt hắn nổ bắn lam quang sáng rực cả góc trời, lớn tiếng thét một tiếng mang theo long uy chấn nộ, âm thanh vang vọng khắp đỉnh núi, lan truyền đi mấy chục dặm vẫn bảo toàn hơn năm phần.

Mãnh thú khắp nơi nghe thấy âm thanh bất giác quỳ rạp xuống đất, b·iểu t·ình hệt đang triều bái chí tôn, đám thú non thì không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Thiết giáp quân cũng bịt tai nhắm mắt, khuôn mặt biểu lộ cực kỳ đau đớn.

Đứng mũi chịu sào, lãnh trọn mười phần âm chấn, Thanh Quân cảm giác có đầu cự quái đang há miệng muốn nuốt mình, theo bản năng mà linh lực tự hành bảo hộ, nhưng, mọi thứ đều vô dụng, đều giống tờ giấy mỏng đặt trước gió, chưa tới một sát na liền bị thổi bay, mạnh mẽ va đập khối cự thạch ngàn cân phía sau, ngũ tạng nhất cử chấn động một hồi, nghịch huyết là không thể cản.

Sau khi thanh âm khủng kh·iếp kia đi qua, Thanh Quân lòm còm bò dậy, vừa hay thấy A Phong không biết từ lức nào đã tiến đến sát mép vực, đưa lưng về phía hắn.

A Phong ảm đạm nhìn về phía dưới vực cao ngàn trượng không thấy đáy, vân vụ mờ ảo che kín, môi khẽ cong lên, cười như không cười, chầm chậm quay lưng, ánh mắt vô số tâm tình nhìn Thanh Quân. “Hôm nay, ta vô lực, để ngươi khinh nhờn, để ngươi chà đạp, nhưng, sinh mệnh của ta dù thế nào vẫn phải do tự ta định đoạt. Nếu phải c·hết dưới kiếm của ngươi chi bằng khiêu vực t·ự v·ẫn, c·hết cũng làm quỷ tiêu dao.” Lời nói vừa dứt A Phong bắn ngược về sau, hai tay dang rộng trông cực kỳ thoải mái, khoé môi khẽ cong, lẩm bẩm. “Lão gia gia, ta sắp được gặp người rồi.”

Thanh Quân tức đến đỏ mặt, một chiêu bị A Phong đánh lui giống có tính đã kích thật mạnh với tâm tư kiêu ngạo của hắn, hận không thể trăm đao vạn kiếm lăng trì xử tử đối phương, thời điểm chạy tới bờ vực tia huyết tính từ sâu nội tâm trỗi dậy, đại não loé lên một ý tưởng điên cuồng.

Ngay khi Thanh Quân muốn nhảy xuống, một bàn tay bắt lấy cổ tay hắn, băng lãnh truyền vào tai một thanh âm. “Thôi làm chuyện ngu ngốc đi. Chỗ này cao hơn ngàn trượng, tu vi như ngươi nhảy xuống còn phải bỏ mình, tên phàm nhân kia chỉ có nước tam xương nát thịt thôi, không cần so đo với n·gười c·hết. Làm chuyện trọng đại trước."