Chương 30 : Đối chiến thiên tài (1)
Thời điểm song quyền đầu còn cách không tày gang, khí thế bàng bạc áp lên thân, tóc tai, y phục tung bay phần phật, lồng ngực nặng như đổ chì, khó khăn hô hấp. Dẫu vậy, Lý Hồng Lâm vẫn không kinh không hoảng, bất thường thu lại quyền đầu, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển hướng về bên phải lách tới, tha thước như hồ điệp xuyên hoa, né đi hiểm kích. Tiếp đến, chỉ thấy ống tay áo Lý Hồng Lâm phập phồng như túi gió, ba động linh lực hùng hồn tản phát, quyền đầu ẩn hiện tựa độc xà trong hang thức tỉnh muốn đi săn, nhằm ngay đầu lâu Phong Hành Thiên toan đấm tới.
Một chiêu ẩn độn không thể nào phô trương thanh thế, làm dữ để địch nhân phát giác, lực đạo hiểm chiêu này ẩn giấu chẳng đủ bốn thành, tới cả kình khí còn chưa kịp tụ thành, chỉ chập chờn tầng linh lực hư ảo vây bám cánh tay. Bất quá, bấy nhiêu lực đạo đánh vào vị trí yếu hại đã đủ chấn cho người ta từ đại thương đến mức bỏ mạng.
Phong Hành Thiên không ngốc, đã đoán ra âm mưu, giữ cho mình ba thành lực đạo hộ mạng, chỉ là, chút khí lực kia khó lòng giúp hắn tức khắc chuyển công sang thủ, ngăn cản quán tính khủng bố đang kéo bản thân lao về trước. Đại não phi tốc suy nghĩ, Phong Hành Thiên nhanh nghiêng sang bên, kéo khoảng cách với quyền đầu kia dài thêm chút ít. Lại trong thoáng chốc bạo phát toàn bộ dư lực khiến cánh tay đang xuất quyền vậy mà chếch lên phía trên, vừa hay, dùng bắp tay vững vàng đón lấy một chiêu nham hiểm.
“Ầm!”
Một tiếng chát chúa vang lên chấn toàn trường.
Mấy trăm con mắt đổ dồn về thân thể Phong Hành Thiên đang cấp tốc bị đẩy lùi, tới gần hai thước mới dừng lại, trên mặt đất phía sau hắn cày ra hai vết rãnh song song chừng năm phân, vừa nhìn đã thấy kh·iếp hãi.
Vân Minh tặc lưỡi nheo mày, b·iểu t·ình cực kỳ xót của.
Vật bên trong Tường Vân thương hội nhìn thì bình thường, đơn sơ, nhưng trên thực tế đâu đâu cũng là báo vật. Đá lót sàn xuất sứ từ sa mạc phía Tây Khôi Uy hoàng triều, được mặt trời hung nóng cả trăm năm, cứng rắn khó thứ gì sánh kịp, giá trị ở cái thành nhỏ Thanh Dương này cũng phải là vật trên trời, nuôi sống một nhà ba người gần cả tháng. Ngày thường, đá này dùng đại chuỳ đập nện hai, ba lần mới khai mở vài vết nứt, thế mà, hôm nay mấy cái tiểu tử này quấy qua một hồi đã nát bấy thế này, lại nhìn bên trên gỗ quý làm sàn, giá trị cũng tám lạng nửa cân. Vân Minh thầm nghĩ nếu để hai tên này loạn tiếp thì chẳng biết sẽ náo tới mức nào nữa, số tiền phải chi cho sửa chữa phải nhiều thế nào.
Phun một ngụm trọc khí, bất đắc dĩ thầm than một câu, Vân Minh lẳng lặng lui ra khỏi đám đông hồ nháo, kêu một tên tạp dịch, phân phó hắn cấp tốc chạy đến phủ thành chủ mời Thanh Quân đến chủ trì công đạo.
Đám người quan chiến khi nhìn thấy Lý Hồng Lâm thắng thế thì reo hò cổ vũ càng lớn hơn, chút thất vọng đã hoàn toàn đổi ngược lại, thầm nghĩ, đây mới chính là phong thái thiếu niên thiên tài nên có, ứng biến thích hợp, tâm tư đủ bén nhạy, không phải cứ cậy lực mạnh thế lớn như Lý Thanh Sơn vừa rồi, trăm miệng nổ vang lời tâng bốc, âm thanh như sấm sét đùng đoàn.
Lý Hồng Lâm nghe lời xu nịnh đến chán tai, nửa con mắt đều không có nhìn ai khác, chỉ tập trung trên thân Phong Hành Thiên, hắc mâu đanh lại thành điểm.
Phong Hành Thiên mở ra thế thủ, khôi phục một mặt bình ổn, đưa tay phủi chỗ bụi đất bám trên thân, cố ý vũ nhục Lý Hồng Lâm, khinh thị nói. “Chỉ có vậy thôi sao, còn quá kém a.”
Lý Hồng Lâm không nóng không lạnh, chỉ khẽ nhếch môi cười, hắn cười bộ dáng cố ra vẻ kia. Trong một giây khắc nào đó, Lý Hồng Lâm nhìn thấy bắp tay Phong Hành Thiên giật nảy từng hồi, gần xanh lấp ló, dù ít dù nhiều cũng đã thụ thương. Nắm lấy cổ tay lắc lư vài cái, quyền đầu xoay chuyển, ngạo mạn hỏi ngược. “Hừ, ngươi muốn tiếp.”
Phong Hành Thiên không đáp gì, chỉ khẽ cười thần bí.
Bỗng nhiên, Lý Hồng Lâm chợt cảm giác bên má trái vậy mà truyền đến cơn đau nhói như kim châm lướt qua, đồng tử khẽ liếc xuống dưới, liền thấy nơi kia chẳng biết từ khi nào xuất hiện một v·ết t·hương mảnh tựa sợi tơ, nhỏ bé tới mức không ai nhìn thấy, không phải xúc giác nhạy bén có lẽ Lý Hồng Lâm cũng đã bỏ qua.
Đầu quyền nắm chặc, mắt loé hung quang. Thủ đoạn bất ngờ chuyển hướng công kích này được Lý Hồng Lâm xem như một trong những chiêu bài chủ lực, này thường đối phó địch nhân chỉ cần xuất ra liền đạt được thắng lợi, mà tỷ lệ thành công cũng là mười trên mười, vốn đã tới mức lô hoả thuần thanh. Nào ngờ, hôm nay chẳng những thất thủ ngược lại bản thân còn chịu thương. Lý Hồng Lâm nghĩ, nếu lúc đó kình khí kia mạnh bạo thêm chút nữa có phát đã rạch một vết dài trên mặt, hay táo bạo hơn sẽ cắt xuống cái đầu trên cổ mình.
Bước qua một giây căng thẳng, Lý Hồng Lâm thả lỏng cơ thể, phun một ngụm trọc khí, nhưng, lại chậm rãi bày ra một thế thủ.
Máu tươi chính là thứ kích thích sát tâm sâu thẳm lòng người, Lý Hồng Lâm ban đầu muốn vì đệ đệ báo thù, giờ đây, cộng thêm oán hận tự thân, đã chọc điên hắn, sát khí giữa hai đầu mày u ám đến mức muốn ngưng tụ một điểm đen, hai mắt sòng sọc như lang sói. Gầm thét một tiếng. “Cẩu vật, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết mùi vị thống khổ là thế nào.”
Lời nói vừa đoạn, Lý Hồng Lâm liền lướt nhanh về trước, quyền kình cấp tốc sinh phong, khi tiếp cận thì tiến hành một trận loạn đả, phát động công kích như bão táp mưa rào, ào ào từng đợt như chẳng bao giờ kết thúc. Càng đánh, Lý Hồng Lâm càng thêm phần hung bạo, chiêu sau ác liệt hơn chiêu trước, độc địa hơn chiêu trước. Tốc độ cũng ngày càng đề thăng, thoắt trái thoắt phải, một người đánh lại mang khí thế hai, ba người cùng xông lên.
Thanh Phong Quyền, bản chất đơn giản, lấy cương mãnh táo bạo làm gốc, chủ trương mượn nhờ vô cùng tận cương phong chi lực dung nhập công kích, oanh phá một quyền phô thiên cái địa, chấn địch nhân thành thịt nát, là sát chiêu cực kỳ đáng sợ.
Tiếc thay, đấy cũng chỉ đơn giản một môn Hoàng cấp thượng phẩm công pháp, vẫn tồn tại vô số thiếu khuyết, mà hiện thời đang bại lộ rành rành. Khiếm khuyết thứ nhất, quyền pháp cần rất nhiều thời gian súc lực rất lâu. Cái thứ hai đòi hỏi phải khoá chặc mục tiêu, một kích diệt sát địch nhân.
Cả hai điều trên đều bị Lý Hồng Lâm lấy công kích bão táp hoá giải, nhất thời, Phong Hành Thiên chỉ biết trân mình chịu đòn, cố gắng chống đỡ, một bước lại lùi một bước, ngày càng lộ ra chật vật, chiến tới mức trời đắt quay cuồng, vốn không tìm được một phần cơ hội hoàn thủ.
Sự tình chứng thực lời nói của Phong Quân, dù cho Phong Hành Thiên bản lĩnh lợi hại nhưng cận thân áp chiến vẫn quá mức yếu kém, bằng không chỉ với công pháp khủng bố kia cùng bộ Thanh Phong Quyền đã đủ đả bại Lý Hồng Lâm.
“Hắc hắc, không phải lúc nảy rất lợi hại sao, hiện thời sao cứ giống con dế bị ta xoay trong tay vậy chứ?” Lý Hồng Lâm nhiệt tình khiêu khích. Hiện thời hắn nắm chắc đại cục, thế nhưng, sau v·ết t·hương ban nảy vẫn hết sức kiêng dè uy lực Thanh Phong Quyền, chỉ dám vây hãm vòng ngoài tuyệt nhiên chẳng dám bén nhọn công liều.
Phong Hành Thiên sắc mặt tối sầm, căn bản chẳng thừa chút tâm trí nào phản pháo, cặp mỹ mâu liên tục dị động, vì tập trung tới cực hạn mà muốn rút vào nhau, đại não nhất phân nhị dụng, trước ứng phó thế công như vũ bảo, sau nghĩ cách thoát khỏi thế túng, dây thần kinh căng đến mức nổi lên đáng sợ, tựa hồ tuỳ thời sẽ nổ tung. Hắn thật phải công nhận người kia xứng danh thiên tài, mỗi chiêu đánh ra mang theo lực đạo khủng kh·iếp mà vẫn không thiếu biến hoá đa đoan, chỉ mới qua gần trăm chiêu mà hổ khẩu đã tê rần, cổ tay không ngừng run rẩy.
Chỉ tiếc, biến khéo thành vụn, Phong Hành Thiên trong lúc miên man lại để Lý Hồng Lâm thừa dịp bắt lấy thời cơ, lách mình xuống phía dưới, chọn lấy góc độ mười phần xảo diệu, không cách gì trốn tránh mà đấm ngược lên một quyền, tiếp tục nhắm chuẩn xác vào đầu lâu.
Phong Hành Thiên thoáng hoảng loạn, nhất thời chẳng biết ứng phó thế nào, lần này, hắn triệt triệt để để chú tâm phòng ngự, hoàn toàn chẳng che giếu chút gì hậu thủ, rơi vào đường cùng, đành cứng rắn dùng ngực trần chống đỡ.
Mặc dù ngăn cản viễn cảnh đầu lâu bị oanh phá thế nhưng là Phong Hành Thiên chỉ vừa kịp điều động một phân linh lực, đứng trước công kích hung mãnh từ Lý Hồng Lâm mà nói chẳng khác gì dùng tờ giấy mỏng đi ngăn cản đại đao. Phong Hành Thiên lập tức phun ra ngụm lớn màu tươi, đại thương lui mạnh về sau gần chục bước.
Nhất kích đắc thủ đương nhiên Lý Hồng Lâm càng không thể dễ dàng buông tha, cấp tốc lướt tới, tiếp tục nhằm ngay lòng ngực bồi thêm một chưởng.
Hai cỗ linh lực chấn đông, cái trước chưa xong cái sau lại tới, tính p·há h·oại tăng thêm không chỉ đơn giản gấp đôi. Nội tạng Phong Hành Thiên đau rát một hồi như vừa bị đại pháo oanh tạc, huyết dịch tức thì trào ngược, vừa khéo đúng lúc thân thể đâm sầm vào phiến tường hắc thạch phía sau, vô lực ngã khụyu trên đất, bộ dáng vừa khéo giống với Lý Thanh Sơn.
“Mùi vị không tệ a! Hắc hắc…” Lý Hồng Lâm sảng khoái một tràng cuồng tiếu,