Chương 24 : Không gian chi lực
Sau khi bước vào giữa hàng tủ gỗ với ánh sáng màu hoàng kim, Lý Thanh Sơn bắt đầu chùn xuống đôi mày kím, ngón tay đặt lên một hộc gỗ bất kỳ, mắt dõi theo, môi hồng mấp máy đọc từng cái danh tự được chạm khác phía ngoài, rồi lắc đầu, b·iểu t·ình không hài lòng, thẩn thờ bước đi theo bản năng.
Suốt quãng thời gian này đôi thiếu niên béo, gầy biết không nên làm phiền hắn, yên lặng theo hầu như thái giám kề cận hoàng thượng, thi thoảng tự mình để ý mấy danh tự vừa mắt, bất quá, chỉ là tiện mắt mà nhìn, tài bảo trong túi bọn hắn xuống tầng dưới uống trà sẽ được cho là đại gia, nhưng, mua sắm ở chỗ này thì cả tháng phải uống nước lã cầm hơi, chi bằng cứ ngoan ngoãn đi theo Lý Thanh Sơn, khẳng định chỗ tốt khó mà thiếu phần.
Sau cùng, Lý Thanh Sơn dừng trước một cái hộc gỗ đề mấy chữ lớn “Lưu Tinh quyền sáo” nheo mày tính toán một chốc rồi từ trong ngực áo lấy ra một miếng kim bài.
Kim bài này vàng kim óng ánh, hai bên có long thân uống lượn, đường nét nhẹ nhàng tựa sóng nước, tại phía trên đỉnh nổi lên một Tiền với đường nét kiệt ngạo bất tuần như ngựa hoang giữa thảo nguyên, phía dưới kim bài chạy dọc dòng chữ năm ngàn.
Tiền tài thuốc cứu mạng cũng là quỷ đòi mạng, người càng nhiều tiền thì sẽ càng có nhiều ánh mắt sài lang đánh lên thân, nếu không có thực lực sẽ thành mồi cho ác thú, bài học này từ chỗ lão thành chủ vẫn rành rành. Thêm nữa, người có của cải không thể đi đến đầu đều vác theo đến đấy, quá mức khổ cực đi.
Nghĩ thấu điều ấy, mấy đại thương hội bày ra chiêu kim bài này, chỉ cần đến thương hội nạp vào ít nhất một ngàn lượng thì sẽ thu được cấp một khối kim bài với dòng chữ tương ứng, khi tiến hành mua sắm lấy kim bài thanh toán liền không cần động đến tiền mặt, hoặc giữa các đại gia tộc cũng có thể trao đổi với nhau sau đó tìm tới thương hội rút tiền. Mang theo trăm ngàn lợi ích, kim bài tự lâu đã biến thành vật không thể thiếu của giới giàu có. Như miếng kim bài trong tay Lý Thanh Sơn này hoàn hảo năm ngàn lượng vàng.
Ngay khi kim Lý Thanh Sơn đưa vật trong tay đến trước tủ gỗ thì một hàng chữ năm ngàn nhỏ xíu khắc bên hông tủ gỗ sáng lên kim văn óng ánh, từ trung tâm tủ gỗ loé sáng một hào quang bảy màu cực kỳ chói mắt, bao phủ hắn. Thời khắc này, một cỗ hấp lực nhàn nhạt hướng đến miếng kim bài trên tay hắn nhẹ nhàng dẫn đạo, Lý Thanh Sơn đã tiến hành giao dịch rất nhiều lần, theo phản xạ mà nới lực cánh tay.
Dưới tác dụng của lực hút, miếng kim bài chầm chậm hướng về phía tủ gỗ trôi đến, kích thước theo từng nhịp hô hấp cứ nhỏ dần, nhỏ dần, sau cùng vô tung vô ảnh tựa như thể đã dung nhập vào bên trong tủ gỗ.
Khi đợt hào quang đã hoàn toàn biến mất, tủ gỗ kêu lên mấy tiếng tinh tang vui tai rồi tự hàng hướng về trước trượt tới.
Đứng dưới góc nhìn của Lý Thanh Sơn mà quan sát, tủ gỗ kia vậy mà hoàn toàn không thấy đáy, ẩn chứa bên trong giống tựa hồ là một vùng không gian vũ trụ mênh mông vô hạn, cũng giống dãi ngân hà huyền bí thâm sâu, lấy hai màu xanh và tím làm chủ thể, như làn thiên thuỷ xinh đẹp, hoà quyện, đan xen và cả cắn nuốt lẫn nhau, vô phương nhận biết đâu là khởi nguồn nơi nào kết thúc chỉ biết làn nước kia cứ yên ả chảy mãi.
Lý Thanh Sơn đưa tay khoáy nước, vớt lên một đao quyền sáo màu u kim, bên trên khớp nối giữa các đốt ngón lại xuất hiện một cái hình văn ngân tinh nhỏ chừng hạt đậu nhưng lại lấp lánh ánh sáng luân phiên theo một quy luật nhất định nào đó. Lý Thanh Sơn xoay xoay đôi quyền sáo đánh giá một hồi, lại đeo thử vào tay ngấm nghía, sau cùng hài lòng gật đầu, đưa đôi quyền sáo lại gần chiếc nhẫn bạc đeo tại bàn tay bên trái.
Lại một màn thất thải quang mang thu bảo vật, lần nãy, nhẫn bạc chậm rãi cắn nuốt đôi quyền sáo. Làm xong tất thảy, Lý Thanh Sơn tiếp tục điềm nhiên hướng về chỗ xa mà đi, đưa ngón tay lần tìm một món hàng hợp ý.
Từ đầu vẫn đứng quan sát tất thảy, Phong Hành Thiên trợn mắt há hốc mồm, thế giới của võ giả này với phàm nhân giới của hắn trước đây thật sự cách biệt một trời một vực, những sự tình tựa chuyện thần tiên điều thị hiện hết sức bình thường, một tên thiếu niên dẫn xuất hào quang diễm diễm lại nhẹ nhàng như thể ăn cơm ngày ba bữa, quá sức tưởng tượng rồi. Nhưng, hắn chưa kịp hỏi ra kinh nghi trong lòng thì đã nghe người bên cạnh cao giọng tán thưởng.
“Nghe qua Tường Vân lão tổ tại tạo nghệ tại phương diện không gian chi lực siêu việt phàm thế, nay chứng kiến thủ đoạn quả không hổ danh!”
“Không gian chi lực?” Phong Hành Thiên ngây ngốc kêu một tiếng.
Phong Quân nhếch môi chán chường, cao giọng giảng. “Không gian là đặc hữu thuộc tính, thuộc tầng thứ chí cao đại đạo, uy năng kinh thiên động địa nh·iếp quỷ thần.” Nói ra lời này, ánh mắt cao ngạo của Phong Quân ẩn hiện vẻ thèm muốn, cổ họng vô thức nuốt khan.
Lời này không có sai, chỉ là, không gian thật sự rất mạnh tuy nhiên không phải cực kỳ hiếm hoi, võ giả tu đến cảnh giới nhất định đều cảm ngộ được, dụng lực lượng tự thân tác động không gian thuộc tính, uy năng từ vặn xoắn cảnh tượng đến bước mạnh mẽ xé ra hắc động mà di chuyển ngàn dặm trong cái chớp mắt.
Nói thì hết sức kinh hồn, nhưng, trên thực tế cái kia chỉ là chút da lông, cách đăng đường nhập thất xa tựa thiên sơn đỉnh cùng đáy thâm cốc, những thứ không gian cường giả thật sự làm được còn khủng kh·iếp hơn trăm ngàn phần. Mà cơ hội càng lớn thách thứ càng lớn, sự khó khăn trên con đường tu luyện không gian là vạn người chọn một, bởi vậy, người nắm bắt được không gian chi lực càng sâu địa vị sẽ theo đó nước lên thuyền lên.
Phong Quân lại cong ngón chỉ về trước. “Ngươi xem, tủ gỗ kia nhìn thì đơn giản kỳ thật ẩn chứa huyền cơ bất phàm, chỗ vật liệu chế tác đều từ mất loại thần mộc mang đặc tính không gian, tồn tại như thông đạo, liên thông với một địa phương bất kỳ nào đó.” Lại trỏ vào Lý Thanh Sơn. “Thứ thằng nhóc kia sử dụng kêu bằng Không gian giới chỉ, kích thước mặt ngoài vừa vòng ngón tay, nhưng, diện tích thật giấu bên trong lại dao động từ một cái mặt bàn tới vài toà sơn nhạc, tuỳ theo trình độ luyện khí sư.”
Tác động đến không gian, đích thân cường giả đi làm còn khó đem không gian chi lực ngưng tụ vào vật vô tri giác gian nan hơn gấp mười lần, người đủ cân lượng tiến hành chỉ vỏn vẹn mấy tên đại sư cấp trung phẩm đổ lên, vả lại, muốn ra tay thì tài liệu phải đủ nhiều. Tỉ như, xây dựng truyền tống trận, một lần liền tiêu sạch sẽ trăm vạn linh thạch là ít, mà mỗi khi khởi trận còn phải dao động từ trăm tới ngàn viên linh thạch làm đại giới.
Còn về giới chỉ, số tiền tuỳ theo phẩm cấp mà dễ thở hơn chút so với truyền tống trận, có điều, còn số kia nói ra vẫn đủ doạ c·hết người, ở kinh thành xa hoa thì không nói chứ địa phương đất cằn đá nứt Thanh Dương thành này đến cả cự phú Tứ đại gia tộc mỗi lần xuất tiền cũng phải tính toán kỹ lưỡng, tới bước cửu hao thất tổn. Nếu không đắt như thế Tiền gia đã không cần đưa người vào cảnh nguy hiểm rập rình đi vận hàng tải vật, cứ nhét đồ vào giới chỉ rồi ngấm ngầm trốn ánh mắt kẻ khác mà dạ hành trong đêm còn an toàn gấp mấy lần.
Chiếc giới chỉ trên tay Lý Thanh Sơn chính là chiếc duy nhất mà Lý gia sở hữu, hai năm trước đây ca ca hắn Lý Hồng Lâm tuổi trẻ tài cao đột phá cảnh giới Khí phát khi mười lăm tuổi, trở thành thiên tài số một trong cả gia tộc, gia chủ cao hứng mà ban xuống. Lý Hồng Lâm lại vị yêu chiều đệ đệ mà đem truyền cho hắn.
Nhìn từ tất cả góc độ trên, có thể thấy, loại thủ pháp khai mở từng thông đạo không gian khác nhau rồi nhét vào vô số cái tủ gỗ chổ này thật sự là quá mức kinh thế hãi tục, duy nhất bốn chữ siêu thần nhập thánh mới xứng với tạo nghệ, là hoàn toàn tương xứng với lời khen và sự thèm khát của Thanh Quân.
Mà cũng chính bởi những tủ gỗ này tồn tại Tường Vân thương hội mới an tâm chẳng cần bao nhiêu cao thủ đến trấn giữ, bởi lẽ, dù cho chiếm được thương hội nhưng không lấy ra đủ số tài bảo làm chìa khoá thì số tủ gỗ kia sẽ như con trai mãi khép miệng, cứng rắn cậy mở thì thu lại chỉ là đống gỗ vụn không hơn. Do đó, từ khi sáng lập đến nay chẳng bất cứ kẻ ngu nào lại đánh chủ ý lên người Tường Vân thương hội.
Phong Hành Thiên tiêu hoá chỗ kiến thức vừa nghe, khoanh tay chống cằm rồi tán dương một câu. “Quả nhiên, người làm ăn ắt tính toán phi phàm a, sau này, nếu ta khai sáng một thương hội hay thế lực nào đấy chắc cũng nên tính toán một thủ đoạn đặt thù.”
Phong Quân đầy mặt khinh bỉ. “Hắc, dựa vào ngươi? Chờ thêm năm trăm năm nữa đi rồi bàn chuyện đại sự vẫn chưa muộn.”